CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 337

dù đôi mắt dễ bị phù vì ngủ nhiều...

Anh cắt ngang câu nói kế tiếp của cô. "Em còn muốn giả bộ đến khi

nào?"

Giây phút này An Nặc Hàn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cô.

Anh muốn hỏi cô: Ba năm trước em viết thư nói yêu anh, ba năm sau thì

sao? Người em yêu là anh hay là Tiêu Thành?

Anh cũng muốn hỏi cô: Ai nói anh yêu Tô Thâm Nhã? Là Tiêu Thành

hay là Tiêu Vi?

Anh còn muốn nói cho cô rất nhiều thứ, nhưng miệng chỉ bật ra được

một câu: "Anh yêu em! Mạt Mạt, anh yêu em!"

Trong suy nghĩ của An Nặc Hàn, "yêu" là một chữ thần thánh, mang ý

nghĩa theo đuổi, cũng mang ý nghĩa hứa hẹn, thậm chí thể hiện trách nhiệm
cả đời. Thế nên anh mang tính cách thâm trầm cũng không dễ dàng nói câu
"anh yêu em" ra miệng.

Mạt Mạt chớp mắt vài cái, vẻ mặt mờ mịt.

Ai có thể nói cho cô biết, cô vẫn đang ngủ hay đã tỉnh rồi?

Là mơ, nhưng trong mơ không có ánh mặt trời chói mắt như vậy.

Không phải là mơ, nhưng An Nặc Hàn đã đính hôn với người khác sao

có thể bất thình lình chạy tới nói yêu cô.

Được rồi, cho dù có phải là mơ hay không, cô quyết định tát anh một cái,

to tiếng mắng anh một câu: "Anh có bị bệnh không?"

Vừa vung tay lên, cô lại lượng lự, tát bên trái hay bên phải, nhẹ hay

nặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.