CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 366

An Nặc hàn rất ít khi đề cập tới quá khứ của bản thân, kể cả với Mạt Mạt

cũng không biết anh đã từng là một đứa con riêng không có bố, anh đã từng
bị người đời chê cười, sỉ nhục... Anh còn từng khờ dại tôn sùng người kia...

An Nặc Hàn cười tự giễu.

Một đôi tay mảnh khảnh ôm lấy eo anh, bàn tay nhỏ bé vòng qua trước

người anh đan vào nhau.

Mùi hương hoa hồng lan tỏa từ trên cơ thể mềm mại.

"Anh Tiểu An... Anh đang suy nghĩ gì thế mà nhập thần đến vậy?" Sau

lưng anh vang đến một câu hỏi khẽ khàng, giọng nói mềm mại kéo luồng
suy nghĩ hơi sầu muộn của anh quay về.

"Nhớ lại khi anh còn bé."

"Khi anh còn bé? Có chuyện gì thú vị sao?" Mạt Mạt chớp mắt mong chờ

nhìn anh.

An Nặc Hàn suy nghĩ thật lâu, cười nói: "Có! Có một chuyện rất thú vị!

Khi anh còn bé có một thần tượng, anh sùng bái người ấy, thích người ấy,
chỉ cần nghe tên người ấy thôi mà chẳng hiểu vì sao cũng có thể hưng
phấn. Năm anh chín tuổi, mẹ bỏ việc cảnh sát, muốn đưa anh rời khỏi Hong
Kong. Trước khi đi, chẳngvì lý do gì mà anh cứ muốn gặp người ấy, muốn
người ấy nói chuyện với anh, nói cái gì cũng được. Vì vậy anh bèn lén chạy
tới phố Portland, nơi người ấy thích đến nhất, lượn đi lượn lại ở cửa các
hộp đêm liên tục ba ngày, cuối cùng cũng đợi được người ta. Khi đó thời
tiết vô cùng nóng, anh thấy bóng lưng người ấy, phấn chấn đến nỗi máu
cũng sôi trào. Anh vừa tới vừa định nói với người ấy vài lời, một thuộc hạ
dưới quyền người ấy đã kéo áo anh hỏi anh muốn làm gì. Anh nói muốn
người ấy ký tên cho anh... Thuộc hạ của người ấy cười sằng sặc, quăng anh
ra đến 3 mét bên ngoài. Đến khi anh đứng lên thì người ấy đã đi xa rồi, từ
đầu đến cuối không hề liếc nhìn anh một cái... Nhưng anh lại vui vẻ cực kỳ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.