CHO TÔI XIN MỘT VÉ ĐI TUỔI THƠ - Trang 41

- Con có điên không hả con? - Mẹ tôi hỏi, cái cách bà nhìn tôi như thể tôi
vừa khoác vào bộ đồ trắng toát của bệnh viện.

Tôi hiểu mẹ tôi, khi nhìn vẻ lo âu ánh lên trong đáy mắt bà. Nhưng tôi cũng
rất buồn là bà không hiểu tôi như tôi đang hiểu bà.

- Không đâu, mẹ à. - Tôi ủ rũ đáp.

- Tại sao con lại làm thế? Tất cả mọi người đều uống nước trong ly, sao con
lại thích uống nước trong chai?

Chính vì tất cả mọi người đều uống nước trong ly nên tôi mới thích uống
nước trong chai. Lý do hết sức đơn giản nhưng tôi chỉ dám nghĩ trong đầu.
Tôi không thể nói điều đó ra miệng, e rằng sẽ làm cho mẹ tôi thêm hoảng.

Nếu như bây giờ mẹ tôi còn đủ minh mẫn để nhớ lại câu chuyện hồi đó và
lặp lại câu hỏi trên kia, tôi sẽ sẵn sàng giải thích cho bà hiểu rằng bọn trẻ con
trên thế giới vẫn thích làm như vậy và tất cả những đứa đó chẳng có đứa nào
bị điên hết.

Ba tôi hừ mũi:

- Ly dùng để uống nước, chai dùng để chứa nước, chén là để ăn cơm, thau là
để đựng rau, đựng thịt cá, mày có biết không hả thằng kia?

Thằng kia tức là thằng cu Mùi. Khi ba tôi chuyển sang gọi tôi là thằng kia,
tức là ông đã giận lắm.

- Dạ biết.

- Biết sao mày còn trở chứng như vậy?

Tôi không thể giải thích cho ba tôi, cũng như trước đó tôi đã không thể giải
thích cho mẹ tôi.

Sau này, khi đã là một ông bố hẳn hoi thì tôi phát hiện ra trẻ con trở chứng là
thứ đầy rẫy trên trái đất này.

Rất nhiều đứa trẻ không đi đứng bình thường như thiên hạ mà cứ thích nhảy
chân sáo ngoài đường. Thậm chí nhiều đứa thích đi bằng mũi chân trên gờ
tường cheo leo hơn là sải bước vững vàng trên mặt đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.