CHÚA TRỜI CỦA NHỮNG CHUYỆN VỤN VẶT - Trang 139

bỗng không có cảm giác là đứa cháu gái của anh còn bé tí, tóc buộc đuôi
ngựa - Tình yêu. Sự điên rồ. Niềm hy vọng. Niềm vui không bờ bến.

Trong bốn thứ thuộc Bản chất Loài người, Rahel thấy Niềm vui Không

bờ bến nghe buồn nhất. Có lẽ do cách Chacko nói lên tiếng ấy.

Niềm vui không bờ bến. Nghe như âm thanh của một nhà thờ. Như một

con cá buồn, bị chặt hết vây.

Một con ngài lạnh lẽo giơ một cái chân lạnh lẽo.

Khói thuốc uốn cong cong trong bóng đêm. Người đàn ông to béo và cô

cháu gái bé bỏng nằm im lặng, thao thức.

Cách đó vài phòng, Estha vẫn thức trong lúc bà trẻ của em ngáy ầm ĩ.

Ammu đã ngủ, trông chị tuyệt đẹp trong ánh đèn đường màu xanh, kẻ

sọc xuyên qua cửa sổ xanh kẻ sọc. Chị mỉm một nụ cười trong giấc ngủ, mơ
về những con cá heo và một mầu xanh có sọc sâu thẳm. Không hề có dấu
hiệu con người có nụ cười đó là một quả bom đang chờ nổ.

Một mình Estha lảo đảo vào phòng tắm. Em nôn ra một thứ dung dịch

trong trong, đắng, sặc mùi chanh, lấp lánh, sủi bọt. Dư vị cay sè của một
Cậu bé lần đầu tiên chạm trán với nỗi sợ. Đum đum.

Estha cảm thấy đỡ hơn. Em đi giầy và ra khỏi phòng, thơ thẩn xuống

hành lang, lặng lẽ đứng bên cửa căn phòng Rahel.

Rahel đứng lên ghế và mở then cửa cho em.

Chacko chẳng hề băn khoăn vì sao cô béEstha ở bên cửa. Anh đã quen

với những lúc lạ lùng của chúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.