CHÚA TRỜI CỦA NHỮNG CHUYỆN VỤN VẶT - Trang 20

những móng cong veo. Lúc nó leo lên đến chỗ giữa sari và tà áo quấn của
bà, cái bụng trần của bà đang cuồn cuộn vì buồn bã, Baby Kochamma hét
lên và lấy quyển Thánh ca đập túi bụi vào không khí. Tiếng hát ngừng vì
những tiếng xôn xao: “Cái gì thế? Có chuyện gì đấy?”, tiếng lông thú quay
cuồng, sari bay phần phật.

Những thầy tu buồn bã đưa ngón tay đeo nhẫn vàng phủi bụi trên đám

râu cong vắt, cứ như có những con nhện đang nấp, bất thình lình mệt lử
giữa đám tơ nhện.

Con dơi non bay vụt lên trời và biến thành một chiếc máy bay không có

đuôi là vệt khói.

Chỉ mình Rahel biết cú nhào lộn bí mật của Sophie Mol trong quan tài.

Điệu hát buồn lại bắt đầu, họ hát những câu thơ buồn đến hai lần. Và

ngôi nhà thờ mầu vàng lại phồng lên giống như cái cổ họng vì những giọng
ca.

Lúc họ hạ quan tài của Sophie Mol vào lòng đất trong nghĩa trang đằng

sau nhà thờ, Rahel biết rằng cô bé vẫn chưa chết. Em nghe thấy (nhân danh
Sophie Mol), tiếng nhão nhoét của lớp bùn mầu đỏ và tiếng khô đanh của
đá ong mầu vàng làm hỏng cả nước sơn bóng loáng của quan tài. Qua lớp
gỗ quan tài sơn bóng loáng của quan tài, cô bé nghe thấy những tiếng huỵch
đều đều. Những giọng hát buồn bã của các thầy tu bị nghẹt vì bùn và gỗ:

Chúng tôi giao phó vào bàn tay người, Đức Chúa Cha nhân từ nhất,

Linh hồn đứa con của chúng tôi đã từ giã cõi đời,

Chúng tôi trao gửi thể xác cô bé vào trong lòng đất,

Đất về với đất, cát bụi trở về với cát bụi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.