CHÚA TRỜI CỦA NHỮNG CHUYỆN VỤN VẶT - Trang 201

Margaret Kochamma cầm lấy bàn tay Mammachi. Những ngón tay mềm

mại, những chiếc nhẫn hồng ngọc nặng trĩu.

- Chào Margaret - Mammachi nói (không thô lỗ, cũng không lịch thiệp),

bà vẫn đeo cặp kính đen - Mừng cô đến Ayemenem. Tôi rất tiếc không nhìn
thấy cô. Chắc cô cũng biết là tôi gần mù h. - Bà nói, giọng cố tình hạ thấp.

- Ôi không sao ạ - Margaret Kochamma đáp - Con chắc là trông con khó

coi lắm - Chị cười gượng gạo, không chắc là có được đáp lời không.

- Không đúng đâu - Chacko nói. Anh ta quay sang Mammachi, mỉm một

nụ cười tự đắc mà mẹ anh ta không thể thấy - Cô ấy lúc nào cũng đáng yêu
cả.

- Tôi rất tiếc khi nghe tin về… Joe - Mammachi nói. Hình như bà chỉ

hơi tiếc thôi. Không phải là rất tiếc.

Một thoáng im lặng, tưởng - nhớ - Joe.

- Sophie Mol của bà đâu? - Mammachi nói - lại đây cho bà nhìn nào.

Sophie Mol được đưa đến chỗ bà Mammachi. Mammachi đẩy cặp kính

đen lên mái tóc. Chúng như cặp mắt mèo xếch, ngước nhìn cái đầu bò rừng
mốc meo. Cái đầu bò rừng nói “Không. Tuyệt đối không”. Bằng thứ tiếng
của Bò rừng Mốc meo.

Ngay cả sau khi ghép giác mạc, Mammachi chỉ có thể nhìn thấy sáng và

tối. Nếu có người đứng trên ngưỡng cửa, bà có thể nói có người đang đứng
đó, nhưng là ai thì bà chịu. Bà chỉ có thể đọc séc, hóa đơn, hoặc giấy báo
của ngân hàng khi đưa sát, chạm đến lông mi bà. Bà giữ tờ giấy này thật
chắc, rồi đưa mắt theo đó. Mắt bà đảo từ chữ này sang chữ khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.