CHÚA TRỜI CỦA NHỮNG CHUYỆN VỤN VẶT - Trang 211

em yêu quý hơn mọi thứ trên đời. Em cho đôi ủng vào một cái túi giấy rồi
bò trở lại phòng khách, đúng lúc đó đèn bật sáng.

Pappachi đang ngồi duỗi dài trong ghế xích đu bằng gỗ nâu hồng, lặng

lẽ đu đưa trong bóng tối. Ông ta tóm lấy em, không nói một lời. Ông ta quật
em túi bụi bằng chiếc roi ngựa có tay cầm bằng ngà voi (chính chiếc roi
ngựa ông ta để trên lòng trên bức ảnh). Ammu không khóc. Đánh xong, ông
ta bắt em mang đến chiếc kéo mầu hồng của Mammachi trong tủ đựng đồ
khâu. Trong lúc Ammu đứng nhìn, ông ta cắt vụn đôi ủng mới của em bằng
chiếc kéo mầu hồng của mẹ em. Những dẻo cao su đen rơi xuống sàn.
Những nhát kéo kêu soàn soạt. Ammu phớt lờ cả bộ mặt rúm ró, sợ hãi của
mẹ hiện ra ở cửa sổ. Mất đến mười phút, đôi ủng cao su yêu quý của em
mới hoàn toàn bị cắt vụn. Lúc dẻo cao su cuối cùng rơi xuống sàn, ông bố
nhìn em bằng đôi mắt lạnh lùng, nhạt nhẽo, rồi đu đưa, đu đưa và đu đưa.
Xung quanh là một biển những con rắn cao su quằn quại.

Càng lớn lên, Ammu học được cách sống với sự tàn bạo, tính toán và

lạnh lùng này. Cô ngày càng ngạo mạn vì bị đối xử bất công và ngày càng
cứng đầu cứng cổ, cái tính liều lĩnh thường phát triển trong những Con
người khốn khổ bị những Nhân vật quan trọng khủng bố. Cô chẳng làm gì
cụ thể để tránh những cuộc cãi vã và đương đầu. Thật ra, có lẽ chỉ là những
cuộc tranh luận mà cô moi móc ra, thậm chí còn thích thú hơn nữa.


- Nó đi rồi sao? - Mammachi hỏi khi thấy quanh bà lặng ngắt.

- Cô ấy đi rồi - Kochu Maria nói to.

- Ở Ấn độ được phép nói “chết dẫm” hở ba? - Sophie Mol hỏi.

- Ai nói “chết dẫm”? - Chacko

- Cô ấy - Sophie Mol nói - Cô Ammu. Cô ấy nói “Bộ tộc man rợ chết

dẫm”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.