CHÚA TRỜI CỦA NHỮNG CHUYỆN VỤN VẶT - Trang 262

Chị biết anh ta là ai - là Chúa trời của Mất mát, Chúa trời của Những

Chuyện vụn vặt. Lẽ tất nhiên là chị biết.

Chị tắt đài. Trong buổi trưa lặng lẽ (viền bằng ánh sáng), các con chị

náu mình trong tình âu yếm của chị. Mùi của chị. Chúng rúc đầu vào tóc
chị.

Không biết vì sao, chúng cảm thấy trong giấc ngủ chị đã đi phiêu du

khỏi chúng rất xa. Lúc này chúng muốn kéo chị lại bằng những ngón tay bé
nhỏ, đặt trên làn da trần của chị. Giữa tấm váy lót và áo khoác của chị.
Chúng thích thú thấy mầu nâu trên mu bàn tay chúng giống hệt mầu nâu
trên lớp da bụng mẹ chúng.

- Estha, nhìn này - Rahel vừa nói vừa chỉ vào một vệt mầu trắng mờ

chạy suốt từ rốn Ammu xuống dưới.

- Đây là chỗ chúng con đạp mẹ - Estha đưa một ngón tay lần theo vết

trắng mờ đó.

- Trên xe buýt phải không, mẹ?

- Ở chỗ đường ngot trong đồn điền phải không?

- Lúc ấy Bố giữ bụng Mẹ phải không?

- Bố mẹ có phải mua vé xe buýt không?

- Chúng con có làm mẹ đau không?

Rồi, giữ cho giọng nói bình thường, Rahel hỏi:

- Mẹ có cho là bố quên mất địa chỉ của mẹ con mình không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.