CHÚA TRỜI CỦA NHỮNG CHUYỆN VỤN VẶT - Trang 289

hoảng sợ, giữ cho giọng nói có vẻ là một câu hỏi thông thường. Một cái gì
đó đập vào cửa. Ammu nói lạc cả giọng và không tin chuyện xảy ra với chị
- bị khóa cửa, nhốt lại như một người điên trong một ngôi nhà thời Trung
cổ. Mãi sau này, khi thế giới bị sụp đổ quanh chúng, sau khi xác Sophie
Mol đã mang về Ayemenam và Baby Kochamma mở khóa cho chị, Ammu
mới thoát khỏi cơn giận để hiểu chuyện xảy ra. Nỗi sợ và sự hiểu biết buộc
chị suy nghĩ cho mạch lạc, lúc đó chị mới nhớ là chị đã nói với hai đứa con
sinh đôi của chị lúc chúng đến bên cửa phòng chị, hỏi chị vì sao chị bị nhốt.
Chị đã không kìm được những lời bất cần.

- Vì chúng mày đấy! - Ammu gào lên - Nếu không vì chúng mày, tao đã

chẳng phải ở đây! Chẳng có chuyện gì xảy ra hết! Tao sẽ không ở đây nữa!
Tao sẽ được tự do! Đáng lẽ tao phải tống chúng mày vào trại trẻ mồ côi lúc
chúng mày ra đời! Chúng mày là những hòn đá đeo quanh cổ tao!

Chị có thể thấy chúng nép sát vào cửa. Một Mớ tóc phồng Sửng sốt và

Một đuôi tóc Tình yêu - ở - Tokyo. Hai vị Đại sứ Hoang mang. Thưa các
Đại sứ E. Xương xẩu và S. Nhãi nhép.

- Xéo đi! - Ammu nói - Sao chúng mày không đi đi, để tao ở lại một

mình hở?

Thế là chúng đi.

Nhưng chỉ đến khi Baby Kochamma hỏi về lũ trẻ và được trả lời, mới

có tiếng loạch xoạch ở phòng ngủ của Ammu, và chị bước ra. Một sự khiếp
đảm từ từ choán lấy chị khi chị bắt đầu nối những chuyện xảy ra trong đêm
với việc lũ trẻ mất tích.


Mưa bắt đầu rơi từ chiều hôm trước. Ban ngày nóng nực bỗng tối sầm

lại, bầu trời bắt đầu ầm ì sấm sét. Kochu Maria đang cáu kỉnh vì một lý do
riêng, bà ta đứng trên cái ghế thấp trong nhà bếp, đang làm một con cá lớn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.