CHÚA TRỜI CỦA NHỮNG CHUYỆN VỤN VẶT - Trang 29

về lần nữa. Bà ngoại Mammachi đã chết. Bác Chacko hiện sống ở Canada,
buôn bán đồ cổ không mấy thành công.

Còn Rahel nữa chứ.

Sau khi Ammu chết (sau lần cuối cùng trở về Ayemenem, sưng phù vì

cortisone và một tiếng nấc hấp hối trong lồng ngực, giống như tiếng gọi
một người ở xa), Rahel cũng trôi giạt đi. Từ trường này đến trường khác.
Những ngày nghỉ, cô bé về Ayemenem, Chacko và Mammachi chẳng hề
nhòm ngó gì đến em (nhược cả người vì thương tiếc, suy sụp vì mất mát
giống như một cặp say trong quán rượu toddy). Chacko và Mammachi cố
để ý đến những thứ liên quan đến Rahel, nhưng không thể. Họ chăm nom
em (đồ ăn, thức mặc, tiền tiêu vặt), nhưng không âu yếm.

Sự mất mát của Sophie Mol cứ lẳng lặng dạo quanh ngôi nhà ở

Ayemenem, giống như một vật êm ả lọt vào trong bít tất. Nó ẩn trong các
cuốn sách và thức ăn. Trong hộp đàn viôlông của Mammachi. Trong những
lớp vảy ở chỗ đau của Chacko làm bác luôn than phiền. Trên đôi chân yếu
đuối như phụ nữ của bác.

Thỉnh thoảng vì tò mò, em thấy hồi ức về những người đã chết còn dai

dẳng hơn cả chính cuộc đời họ. Qua nhiều năm, những kỷ niệm về Sophie
Mol (là người luôn hỏi những câu như: Những con chim già chết ở đâu? Tại
sao chim chết không rơi như những hòn đá từ trên trời xuống?
Là người
báo trước một thực tế khắc nghiệt: Cả hai em là người nước ngoài hoàn
toàn, còn chị chỉ là một nửa thôi.
Nhớ đến một cảnh máu me chết chóc: Chị
nhìn thấy một người bị tai nạn, tròng mắt cứ chạy lên chạy xuống như một

cái yo-yo

[1]

cứ nhạt nhòa dần, song việc mất Sophie Mol vẫn mạnh mẽ và

sống động. Nó luôn còn đấy. Giống như một trái cây theo mùa. Từng mùa
một. Thường trực như công việc của Chính phủ. Nó theo Rahel suốt thời
niên thiếu (từ trường này đến trường khác) đến lúc trưởng thành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.