CHÚA TRỜI CỦA NHỮNG CHUYỆN VỤN VẶT - Trang 32

dị, vì những đồ án xây dựng không thực tế vẽ trên loại giấy rẻ tiền mầu nâu
của cô, vì sự thờ ơ với những lời phê phán của các thầy giáo.

Thình thoảng cô viết thư cho Chacko và Mammachi, nhưng chưa lần

nào trở về Ayemenem. Cô không về lúc bà Mammachi mất. Khi bác
Chacko di cư sang Canada, cũng không nốt.

Trong thời gian ở Trường kiến trúc, cô gặp Larry McCaslin. Anh đến

Delhi thu thập tài liệu cho luận án tiến sĩ của anh, nhan đề “Hiệu suất năng
lượng trong kiến trúc bản xứ
”. Lần đầu tiên anh chú ý đến Rahel trong thư
viện trường rồi vài ngày sau gặp cô lần nữa tại chợ Khan. Cô mặc quần bò
và áo phông. Một mảnh khăn trải giường chắp vá, cài khuy quanh cổ và trải
dài như một cái áo choàng không tay. Mớ tóc ngang ngược của cô buộc ra
sau trông thẳng tuột dù không phải thế. Một viên kim cương xinh xắn lấp
lánh bên lỗ mũi. Cô có cặp xương đòn đẹp đến vô lý và một kiểu đi khỏe
khoắn, dễ thương.

Cứ như theo nhịp jazz, Larry McCaslin thầm nghĩ, và theo cô vào một

hiệu sách, ở đó cả hai chẳng nhìn ngó gì đến các quyển sách.

Rahel bị cuốn đến hôn nhân giống như một hành khách tiến thẳng đến

một ghế trống trong khoang máy bay. Với cảm giác Phải Ngồi Xuống. Cô
về Boston cùng anh.

Lúc Larry vòng tay ôm vợ, má cô tựa vào ngực anh, anh đủ cao để nhìn

thấy đỉnh đầu cô, mớ tóc đen rối bù của cô. Lúc đặt ngón tay lên khóe
miệng cô, anh có thể cảm thấy mạch đập nhẹ nhàng. Anh yêu chỗ đó. Mạch
cô đập khẽ, nẩy không đều, ngay dưới làn da. Anh những muốn sờ vào đó,
lắng nghe theo dõi, như một người cha đang mong đợi cảm thấy đứa con
chưa ra đời đạp trong bụng m

Anh nâng niu cô như thể cô là một món quà tặng. Đến tay anh vì tình

yêu. Một thứ yên bình và nhỏ bé. Một báu vật không sao đánh giá nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.