Nhưng thế là không bao giờ!
Chính vì lỗi của em mà người đàn ông xa vắng trong ngực Ammu thôi
gào thét. ỗi của em làm mẹ chết bơ vơ trong phòng chờ, không có người
nằm ôm lưng trò chuyện.
Vì em là người đã nói ra câu đó. Nhưng Ammu không bao giờ nói câu
đó!
- Đừng ngốc thế, Estha. Sẽ rất nhanh thôi - Ammu nói - Mẹ sắp là giáo
viên. Mẹ sẽ đi dạy học ở trường. Con và Rahel sẽ học ở đó.
- Rồi mẹ con mình sẽ có trường, nó sẽ là của chúng ta! - Estha nói, vẻ
võ đoán dai dẳng. Em luôn nhằm cơ hội để làm giàu. Đi xe buýt miễn phí.
Những đám tang miễn phí. Học miễn phí. Con người bé nhỏ. Sống trong
một cái xe tải. Đum đum.
- Chúng ta sẽ có nhà riêng - Ammu nói.
- Một cái nhà be bé - Rahel nói.
- Và trong trường của chúng ta, có nhiều lớp học và bảng đen - Estha
nói.
- Và phấn.
- Và những giáo viên thực thụ giảng dạy.
- Và những hình phạt đích đáng - Rahel nói.
Đó là những thứ do ước mơ của ba mẹ con tạo nên. Trong cái ngày
Estha bị trả lại. Phấn. Bảng đen. Những hình phạt đích đáng.