CHÚA TRỜI CỦA NHỮNG CHUYỆN VỤN VẶT - Trang 371

chỉ là người đem tặng những món quà. Rằng chị cũng có những món quà
tặng lại anh, đáp lại những con thuyền, những cái hộp, những cái cối xay
gió nhỏ xíu của anh, chị sẽ trả bằng những lúm đồng tiền của chị, xoáy sâu
lúc chị mỉm cười. Bằng làn da nâu mịn màng của chị. Bằng đôi bờ vai rạng
rỡ của chị. Bằng đôi mắt lúc nào cũng như ở tận đâu của chị.

Anh không có ở đó.

Ammu ngồi trên bậc đá dẫn xuống nước. Chị vùi mặt vào đôi tay, cảm

thấy mình thật ngu xuẩn vì tin chắc điều ấy đến thế. Cứ tưởng chắc là phải
thế.


Dưới xa kia, Velutha nằm ngửa, bập bềnh giữa dòng sông, nhìn lên

những vì sao. Người anh bị liệt và ông bố một mắt của anh đã ăn xong bữa
do anh nấu, và đã ngủ say rồi. Cho nên anh tự do nằm ngửa trên sông, từ từ
trôi theo dòng. Một khúc gỗ. Một con cá sấu thảnh thơi. Những cây dừa ngả
bóng xuống sông, ngắm nhìn anh trôi qua. Rặng tre đằng ngà óng vàng rủ
xuống. Lũ cá nhỏ đỏm dáng cọ vào anh. Thử đớp anh.

Anh lật người và bắt đầu bơi. Ngược dòng. Anh rẽ thẳng vào bờ nhìn

một lần cuối cùng, rồi vừa đạp nước, anh vừa cảm thấy mình ngu xuẩn vì
tin chắc điều ấy đến thế. Cứ tưởng chắc là phải thế.

Lúc nhìn thấy chị, một tiếng nổ bùng gần như dìm anh chết đuối. Nó rút

hết sức lực làm anh trôi lênh đênh. Anh quạt nước, đứng giữa dòng sông tối
đen.

Chị không nhìn thấy đầu anh bập bềnh trên dòng sông tăm tối. Anh có

thể là một cái gì đó. Một quả dừa đang trôi. Dù thế nào thì chị cũng không
thể nhìn thấy. Đầu chị vẫn vùi trong đôi tay.

Anh ngắm chị. Anh đợi thời cơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.