nhận những bắp thịt cử động, trong lúc bàn tay anh nghịch ngợm, lòng bàn
tay khô, nổi u. Ammu mỉm cười trong bóng tối, và nghĩ chị yêu đôi tay anh
biết bao, yêu cả hình dáng lẫn sức mạnh của nó. Nằm gọn trong vòng tay
ấy, chị cảm thấy an toàn biết chừng nào, trong khi thực ra chị đang ở một
nơi nguy hiểm nhất.
Anh gói ghém nỗi sợ của anh vào một bông hồng tuyệt đẹp. Anh để
trong bàn tay giơ ra cho chị. Chị cầm lấy và cài lên tóc.
Chị dịch đến sát anh hơn, muốn được ở trong anh, vuốt ve anh hơn nữa.
Anh kéo chị vào chỗ hõm của cơ thể anh. Một ngọn gió britzơ th trên mặt
sông, làm thân thể bừng bừng của họ dịu đi.
Hơi lạnh. Hơi ướt. Hơi lặng lẽ. Bầu Không khí ấy.
Nhưng nói gì ở đó?
Một giờ sau, Ammu nhẹ nhàng gỡ ra.
- Em phải đi thôi.
Anh không nói gì, không cử động. Anh ngắm chị mặc quần áo.
Lúc này chỉ một việc duy nhất là quan trọng. Họ biết đó là tất cả những
gì họ có thể đòi hỏi ở nhau. Một điều duy nhất. Mãi mãi. Cả hai người đều
hiểu điều ấy.
Mãi sau này, trong mười ba đêm liền tiếp sau đêm đó, họ cứ bám lấy
Những Chuyện Vụn vặt một cách bản năng. Những Chuyện Lớn lao ẩn sâu
trong đó. Họ biết họ sẽ chẳng đi đến đâu. Họ chẳng có chút gì. Không
tương lai. Vì thế họ cứ bám lấy những chuyện vụn vặt.