CHÚA TRỜI CỦA NHỮNG CHUYỆN VỤN VẶT - Trang 57

ấm nóng và một nhà máy hoa quả dầm.

Và hơn hết mọi thứ, chị phải tránh né những lời eo xèo, mai mỉa.

Chỉ trong vài tháng đầu trở về nhà cha mẹ, Ammu đã nhanh chóng học

được cách nhận viết và xem thường bộ mặt ghê tởm của sự thương cảm.
Nhiều bà già trong họ bắt đầu mọc râu, cằm chảy xệ, đi những chuyến suốt
đêm đến Ayemenem tỏ lòng thương xót chị vì chuyện ly hôn. Họ thúc ép
chị quỵ lụy và rất hả hê. Chị chống lại sự đê tiện ấy bằng cách nói vỗ vào
mặt họ. Hoặc họ lấy chìa vặn ốc ngoáy những cái núm vú cao su của bọn
trẻ. Giống Chaplin trong Thời hiện đại.

Lúc ngắm những bức ảnh cưới, Ammu cảm thấy người phụ nữ trong

ảnh như một người nào khác. Một cô dâu đeo đầy đồ nữ trang một cách
xuẩn ngốc. Chiếc sari mầu ráng chiều dát vàng. Nhẫn đeo đầy các ngón tay.
Những chấm trắng bằng bột đàn hương trên lông màyòng cung. Nhìn mình
như thế, khuôn miệng mềm mại của Ammu méo xệch đi trong một thoáng
cười chua xót vì hồi ức; không phải vì nhớ đến đám cưới, mà vì chị đã cho
phép trang điểm cẩn thận đến thế trước khi đến giá treo cổ. Sao mà lố bịch
đến thế. Phù phiếm đến thế.

Y như đem sơn một thanh củi.

Chị đến ông thợ vàng trong làng, mang nấu chảy hết những cái nhẫn

cưới, đánh một cái vòng đeo tay mỏng có hình đầu rắn, để dành cho Rahel.

Ammu biết lễ cưới là thứ mọi người không thể tránh khỏi. Ít ra cũng

không nói về mặt thực tế. Nhưng cho đến suốt đời, chị chủ trương những lễ
cưới nhỏ, mặc quần áo bình thường. Chị cho rằng như thế sẽ làm cho cô
dâu đỡ giống ma cà rồng hơn.

Thỉnh thoảng, lúc Ammu lắng nghe những bài hát chị thích trên đài, có

một cái gì đó khuấy động trong lòng chị. Một nỗi đau nhẹ nhàng lan tỏa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.