CHÚA TRỜI CỦA NHỮNG CHUYỆN VỤN VẶT - Trang 77

Ven đường phía Estha có một quán nước chè và bánh bích quy đã ôi,

đóng trong các túi lờ mờ có những con ruồi. Những chai sô đa chanh dày
cộp, núi màu xanh cẩm thạch để giữ ga. Một bình đựng đá màu đỏ, viết
dòng chữ buồn bã Mọi việc sẽ tốt hơn với Côca-Côla.

Gã điên Murlidharan ngồi vắt vẻo, thăng bằng trên cột mốc ven đường.

Murlidharan hoàn toàn trần truồng, một bao nilon kéo dài ai đó chụp lên
đầu gã, giống như một cái mũ đầu bếp trong suốt, nhìn thấy cả mũi đất liên
tục, mờ mờ qua đó. Gã không thể bỏ mũ ra được dù có muốn, vì gã cụt cả
hai tay. Chúng đã bị tiện đứt từ năm 1942 ở Singapore, ngay trong tuần lễ
đầu tiên gã chiến đấu trong hàng ngũ Quân đội Quốc gia Ấn Độ. Sau ngày
độc lập, gã được thưởng Chiến binh Tự do loại 1 và được một thẻ đi xe lửa
hạng nhất miễn phí suốt đời. Gã đã mất quá nhiều (cả trí nhớ), nên gã không
thể sống trên các xe lửa hoặc trong các phòng nghỉ tại các nhà ga.
Murlidharan không nhà, không cửa để khóa, nhưng gã có một chùm sáng
loáng. Trí nhớ gã là những tủ quần áo đầy ắp, chồng chất bao điều thú vị bí
mật.

Một cái đồng hồ báo thức. Một ô tô màu đỏ, còitiếng nhạc. Một cái mặt

đỏ bự đang tắm. Một người vợ đeo kim cương. Một cái cặp đầy những giấy
tờ quan trọng. Một chuyến đi từ cơ quan về nhà. Và Tôi xin lỗi thưa Đại tá
Sabhapathy, tôi e rằng tôi đã phát biểu ý kiến rồi
. Và những lát chuối ròn
cho lũ con.

Gã ngắm những con tàu đến rồi đi. Gã đếm những cái chìa khóa.

Gã theo dõi các chính phủ lập nên rồi đổ. Gã đếm những cái chìa khóa.

Gã nhìn những đứa trẻ lờ mờ sau cửa xe, mũi chúng dán tịt vào cửa

kính.

Không nhà cửa, không hi vọng, ốm yếu, nhỏ bé và mất mắt, tất cả giũa

mòn quá khứ của gã. Gã vẫn đếm những chiếc chìa khóa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.