CHÚA TRỜI CỦA NHỮNG CHUYỆN VỤN VẶT - Trang 84

(Làm thế nào mà con ngài của Pappachi lại thì thầm trong mạch máu các
con ông nhỉ!)

Baby Kochamma quay cửa xe phía Rahel lên.


Nhiều năm sau, trong buổi sớm mùa thu trong trẻo ở Bắc Mỹ, trên

chuyến tàu ngày chủ nhật từ Grand Central đến Croton Harmon, chuyện
này bỗng trở lại trong trí Rahel. Vẻ biểu cảm trên mặt Ammu. Giống một ô
trong trò chơi đố chữ. Như một dấu hỏi kéo suốt qua các trang sách và
không dừng lại ở cuối câu.

Vẻ rắn như đá trong mắt Ammu. Những giọt mồ hôi lấp lánh ở môi trên

chị. Và sự sửng sốt tê giá, sự im lặng đau đớn.

Tất cả những cái đó có nghĩa gì?

Chuyến tàu chủ nhật gần như trống rỗng. Đối diện với Rahel, bên kia lối

đi là một người ó đôi má nứt nẻ, hàng ria mép dày đầy rớt dãi mỗi khi ho,
bà ta xé một mẩu trong chồng báo chủ nhật trên lòng, cuộn lại. Bà ta xếp
những cục giấy nhỏ thành một hàng ngay ngắn trên chiếc ghế trống trước
mặt, cứ như bầy hàng bán đờm dãi. Lúc làm việc đó, bà ta chuyện gẫu một
mình bằng một cái giọng vui vui, dỗ dành.

Ký ức như người đàn bà trên chuyến tàu đó. Sự điên dại trong cách bà ta

lục lọi những đồ vật cũ kỹ trong một phòng kín và bỗng thấy những thứ
không ai nghĩ đến nhất - một cái nhìn, một cảm nghĩ phù du. Mùi khói
thuốc lá. Một chiếc khăn lau kính xe. Một cặp mắt như hóa đá của mẹ.
Hoàn toàn đúng mực khi bà ta để lại những khoảng lớn bị bóng tối che phủ.
Không thể nhớ được.

Sự điên rồ của người bạn đường làm Rahel thấy dễ chịu. Nó cuốn cô

gần hơn với sự điên dại của New York. Xa cách hẳn một thứ khủng khiếp
hơn, thường quanh quất bên cô. Mùi kim loại chua chua giống như thanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.