CHÚA TRỜI CỦA NHỮNG CHUYỆN VỤN VẶT - Trang 99

Chúng nhìn thấy bố trong bức ảnh duy nhất (có lần Ammu đã cho phép

chúng xem), anh ta mặc sơ mi trắng và đeo kính. Trông anh ta như một cầu
thủ Crickê đẹp trai và sốt sắng. Một tay anh ta giữ Estha trên vai. Estha
đang cười, cằm tỳ lên đầu bố. Tay kia anh ta quàng qua người Rahel đang
dựa vào bố. Trông cô bé kháu khỉnh và tức tối, đôi chân bé bỏng đung đưa.
Ai đó đã tô những đốm tròn xoe mầu hồng trên má chúng.

Ammu kể lúc đưa chúng đi chụp ảnh, bố chúng đã say mềm đến nỗi chị

cứ sợ anh ta đánh rơi chúng. Ammu kể chị đứng bên ngoài, sẵn sàng đỡ lấy
nếu bố chúng đánh rơi con. Ngoài cái việc bị tô má hồng ra, Estha và Rahel
đều cho đây là một bức ảnh đẹp.

- Có ngừng lại không! - Ammu quát to đến mức Murlidharan nhẩy tót từ

cột mốc xuống, ngoái lại nhìn chằm chặp vào chiếc Plymouth, mẩu tay cụt
giật nẩy lên.

- Gì ạ? - Rahel nói, nhưng biết ngay đó là chuyện gì. Em vừa nhổ nước

bọt - Con xin lỗi mẹ.

- Xin lỗi không làm cho người chết sống lại được - Estha nói.

- Nói tiếp đi! - Chacko nói - Cô không thể ra lệnh vì nó nhổ nước bọt

của nó!

- Anh cứ nghĩ đến việc anh đi hẵng! - Ammu càu nhàu.

- Nó làm cháu nhớ lại - Estha tỏ ra hiểu biết, giải thích cho Chacko.

Rahel đeo kính lên. Thế giới trở nên toàn mầu giận dữ.

- Bỏ cái kính ngớ ngẩn ấy đi! - Ammu nói.

Rahel tháo cặp kính ngớ ngẩn xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.