CHÚNG TA LÀ NHỮNG KẺ DỐI TRÁ - Trang 11

Ông chưa từng thích chó, và đó là dấu hiệu biểu lộ ông yêu mẹ tôi nhiều

đến nhường nào khi ông để những chú chó săn của chúng tôi ngủ trên ghế
sofa và dắt chúng đi dạo ba dặm mỗi buổi sáng. Ông cũng chưa từng thích
ông bà ngoại, và đó là dấu hiệu biểu lộ ông yêu cả mẹ và tôi nhiều đến
nhường nào khi ông dành trọn mỗi mùa hè trong căn nhà Windemere trên
đảo Beechwood, viết những bài báo về những cuộc chiến xảy ra hàng lâu
trước đó và nở nụ cười với họ hàng trong mỗi bữa ăn.

Tháng sáu năm ấy, mùa hè tôi mười lăm tuổi, cha tôi thông báo rằng ông

đang rời đi và sẽ khởi hành hai ngày sau đó. Ông nói với mẹ tôi rằng ông
không phải là một người nhà Sinclair, và cũng chẳng thể cố biến mình
thành thêm được nữa. Ông không thể cười, không thể giả dối, không thể trở
thành một phần của cái gia đình đẹp đẽ trong những căn nhà đẹp đẽ đó
được.

Không thể. Không thể. Sẽ không.
Ông đã thuê sẵn những chiếc xe chuyển đồ. Ông cũng đã thuê cho mình

một căn nhà. Cha tôi tống mớ hành lý cuối cùng vào ghế sau chiếc
Mercedes (ông chỉ để lại cho mẹ tôi mỗi chiếc Saab), và nổ máy.

Rồi ông lôi ra một khẩu súng ngắn và bắn vào ngực tôi. Tôi đang đứng

trên bãi cỏ và tôi ngã xuống. Vết đạn bắn mở rộng miệng và tim tôi lăn ra
khỏi lồng ngực và rơi xuống thảm hoa. Máu nhịp nhàng trào ra từ vết
thương ấy,

rồi từ mắt,
từ tai,
từ miệng.
Nó có vị của muối và thất bại. Nỗi tủi nhục của việc bị hắt hủi thấm đẫm

bãi cỏ trước nhà, những viên gạch trên lối đi, những bậc thang dẫn ra hiên
trước. Tim tôi co thắt giữa những bông mẫu đơn như một con cá hồi.

Mẹ tôi càu nhàu cáu kỉnh. Bà nói để kềm tôi lại.
Bình thường lại, ngay, bà nói. Ngay bây giờ, bà nói.
Bởi vì con là thế. Bởi vì con có thể.
Đừng có kêu la khóc lóc, bà nói. Thở đi và ngồi dậy.
Tôi làm như mẹ bảo.
Mẹ là tất cả những gì còn lại của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.