CHÚNG TA LÀ NHỮNG KẺ DỐI TRÁ - Trang 118

“Cậu có một cuộc đời trải ra trước mắt cậu với hàng triệu khả năng,” Gat

nói. “Nó—nó khiến mình khó chịu khi cậu cầu lấy lòng thương cảm, chỉ thế
thôi.”

Gat, Gat của tôi.
Cậu ấy nói đúng. Thực vậy.
Nhưng cậu cũng không hiểu.
“Mình biết chẳng có ai đánh đập mình cả,” tôi nói, đột nhiên thấy tự vệ.

“Mình biết mình có nhiều tiền và được hưởng nền giáo dục tốt. Có thức ăn
để trên bàn. Mình không chết vì ung thư. Rất nhiều người bệnh nặng hơn
mình rất nhiều. Và mình có biết rằng mình thật may mắn được đi Châu Âu.
Mình không nên kêu ca về điều đó hay tỏ ra vô ơn.”

“Thế thì được.”
“Nhưng cậu nghe đây. Cậu không biết được cái cảm giác có những cơn

đau đầu như này nó như thế nào đâu. Không hề. Nó đau,” tôi nói — và nhận
thấy nước mắt đang chảy trên mặt mình, dẫu rằng tôi không thổn thức. “Nó
khiến việc sống thật khó khăn, một vài ngày. Đã rất nhiều lần mình ước chết
đi cho rồi, mình thật sự ước thế, chỉ để khiến cho cơn đau ngừng lại.”

“Cậu không có,” Gat gay gắt nói. “Cậu không có ước chết đi cho rồi.

Đừng có mà nói thế.”

“Mình chỉ muốn cơn đau kết thúc,” tôi nói. “Vào những ngày mà thuốc

không hiệu nghiệm. Mình muốn nó kết thúc và mình sẽ làm mọi thứ — thật
sự đấy, mọi thứ — nếu mình biết chắc nó sẽ kết thúc cơn đau.”

Một khoảng lặng. Cậu bước xuống gờ dưới của mái nhà, ngoảnh mặt

khỏi tôi. “Rồi sau cậu làm gì? Khi nó như vậy ấy?”

“Không gì cả. Mình nằm đó và chờ đợi, và cứ liên tục nhắc mình rằng nó

sẽ chẳng kéo dài mãi mãi. Rằng sẽ có một ngày khác và kế sau đó, còn một
ngày khác nữa. Một trong những ngày sẽ đến ấy, mình sẽ thức dậy và ăn
sáng và cảm thấy ổn thôi.”

“Một ngày khác.”
“Đúng thế.”
Giờ thì cậu quay lại và nhảy hai bước lên mái nhà. Đột nhiên cậu vòng

tay quanh người tôi, và chúng tôi dính sát vào nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.