CHÚNG TA LÀ NHỮNG KẺ DỐI TRÁ - Trang 137

“Em có nhớ thêm gì về ngọn lửa không?” anh dịu dàng hỏi. “Nó đang trở

lại à?”

Tôi nhắm mắt một lúc và cố. “Không, không phải chuyện đó. Mà là

những chuyện khác.”

Anh Johnny đưa tay ra và nắm lấy tay tôi.
60
MÙA XUÂN TRƯỚC MÙA HÈ thứ mười lăm, Mẹ bắt tôi viết thư cho

Ông ngoại. Chẳng có gì hiển nhiên. “Nghĩ về ông và mất mát của ông ngày
hôm nay. Hy vọng ông vẫn khỏe mạnh.”

Tôi gửi đi những tấm thiệp — những tấm màu kem đặc với tên Cadence

Sinclair Eastman in ở phía trên cùng.

Ông ngoại yêu dấu, cháu vừa dự cuộc đua xe đạp 5 cây cho việc nghiên

cứu về ung thư. Đội tennis bắt đầu vào tuần tới.

Câu lạc bộ sách của chúng cháu đang đọc Thăm lại Brideshead. Yêu

ông.

“Chỉ cần nhắc ông nhớ rằng con có quan tâm,” Mẹ nói. “Và rằng con là

một người tốt. Một người toàn năng và là niềm vẻ vang của gia đình.”

Tôi than phiền oán trách. Viết thư có vẻ giả dối. Tôi yêu Ông ngoại và tôi

có nghĩ về ông. Nhưng tôi không muốn cứ mỗi hai tuần một lần lại phải viết
những bức thư nhắc nhở về sự xuất sắc của mình.

“Ngay lúc này đây ông rất nhạy cảm,” Mẹ nói. “Ông đang đau khổ.

Ngẫm nghĩ về tương lai. Con là đứa cháu ngoại đầu.”

“Anh Johnny chỉ kém con có ba tuần tuổi.”
“Đó là ý mẹ muốn nói. Johnny là con trai và nó chỉ kém con ba tuần. Thế

nên viết thư đi.”

Tôi làm như mẹ bảo.
MÙA HÈ THỨ MƯỜI LĂM ở Beechwood, mẹ và các dì thế vào chỗ

trống của bà ngoại, làm bánh slump và nhặng xị quanh Ông ngoại như thể
ông đã không hề sống một mình ở Boston kể từ khi bà Tipper mất vào tháng
Mười. Nhưng họ hay gây gổ nhau. Họ không còn bà ngoại như một chất
keo kết dính họ lại với nhau nữa, và họ tranh nhau ký ức, trang sức của
Ngoại, quần áo trong tủ, thậm chí cả giày của bà. Những thứ ấy vẫn chưa
được giải quyết từ hồi tháng Mười. Rồi thì cảm xúc của người người ta quá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.