CHÚNG TA LÀ NHỮNG KẺ DỐI TRÁ - Trang 143

“Nó quá lớn với cháu và mẹ,” tôi bảo Ông ngoại.
Không một ai cất tiếng khi tôi rời phòng.
63
TRONG CHUYẾN CUỐC BỘ về lại Windemere sau bữa tối, Mẹ và tôi

đều im lặng. Ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng chúng tôi, mẹ liền quay
sang tôi tức khắc. “Sao con không hỗ trợ mẹ nói với ông ngoại hả? Bộ con
muốn chúng ta mất căn nhà này hay sao?”

“Ta không cần nó.”
“Mẹ đã lựa màu sơn, gạch lát. Mẹ đã treo cờ trước hiên.”
“Nó có năm phòng ngủ.”
“Chúng ta đã ngỡ là ta sẽ có một gia đình lớn hơn nữa.” Mẹ nghiêm mặt.

“Nhưng chuyện đó đã không thành. Thế không có nghĩa là mẹ không đáng
có được căn nhà.”

“Mirren và mấy người họ có thể dùng căn phòng.”
“Đây là nhà của mẹ. Con không thể trong chờ mẹ từ bỏ nó bởi vì Bess có

quá nhiều con và đã bỏ chồng được. Con không thể nghĩ là cứ để dì ấy giựt
mất nó khỏi tay mẹ thì cũng ổn thôi đâu. Đây là nhà của chúng ta, Cadence
ạ. Chúng ta phải tự trông chừng mình.”

“Mẹ có nghe thấy bản thân nói đấy không?” tôi gắt. “Mẹ có một quỹ ủy

thác mà!”

“Thế thì liên quan gì?”
“Một số người chẳng có gì cả. Chúng ta có mọi thứ. Người duy nhất

dùng tiền của gia đình để đi từ thiện là Ngoại. Giờ thì bà đã mất và tất cả
những gì mà mọi người lo lắng là về những viên ngọc trai của bà và trang
sức của bà và bất động sản của bà. Chẳng có ai thử dùng tiền của mình để
làm việc thiện. Chẳng có ai thử khiến cho thế giới tốt đẹp hơn.”

Mẹ đứng dậy. “Lòng con đang đầy sự kẻ cả, phải không? Con nghĩ mình

hiểu thế giới hơn mẹ rất nhiều. Mẹ đã nghe thấy Gat nói. Mẹ đã thấy con
nuốt lấy từng lời của nó như dùng thìa ăn kem. Nhưng con vẫn chưa chi trả
hóa đơn, sở hữu tài sản, ngắm nhìn thế giới. Con chẳng biết là mình đang
nói về cái gì, và con vẫn chưa làm được cái tích sự gì ngoài việc đưa ra lời
chỉ trích.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.