CHÚNG TA LÀ NHỮNG KẺ DỐI TRÁ - Trang 165

Tớ biết, tớ biết mà. Tớ nên quên nó đi.
Tớ đang quên nó đi.
Tớ đang.
Rời đi Marbella để gặp những chàng trai Tây Ban Nha quyến rũ, thế đấy.
Tớ tự hỏi liệu mình có thể khiến Bố ăn những món thức ăn gớm ghiếc

nhất của mỗi thành phố bọn tớ ghé thăm, như là một sự ăn năn cho việc ông
chuồn đến Colorado không.

Tớ cá là mình có thể. Nếu ông thật sự yêu tớ, ông sẽ ăn ếch và cật và

kiến phủ chocolate.

/Cadence
HẦU HẾT NHỮNG BỨC thư là như thế. Nhưng có vài bức email chẳng

duyên dáng cũng chẳng đáng yêu gì cả. Những bức thư ấy thật đáng thương
và đúng với sự thật.

rren ạ.
Mùa đông ở Vermont. Tối tăm, tăm tối.
Mẹ cứ nhìn khi tớ ngủ.
Đầu tớ đau suốt. Tớ không biết phải làm gì để khiến nó ngừng lại.

Những viên thuốc không hiệu nghiệm. Ai đó đang chẻ đỉnh đầu tớ với một
cái rìu, một cái rìu nham nhở chẳng thể xẻ được cho thẳng tắp xuyên qua sọ
tớ. Cái người nào cầm nó phải chẻ đầu tớ, bổ xuống hết lần này đến lần
khác, nhưng không phải là luôn đúng vào một vị trí. Tớ có nhiều vết
thương.

Thi thoảng tớ mơ thấy rằng cái người đang cầm rìu đó là Ông ngoại.
Những lần khác, người đó là tớ.
Những lần khác nữa, người đó là Gat.
Xin lỗi, nghe điên thật nhỉ. Tay tớ đang run rẩy khi đánh ra những từ này

và màn hình thì quá sáng.

Tớ muốn chết đi, thi thoảng, đầu tớ đau quá. Tớ cứ viết cho cậu tất cả

những ý nghĩ sáng sủa nhất của mình, nhưng tớ chưa từng nói ra những ý
nghĩ đen tối, dẫu rằng tớ nghĩ chúng suốt. Thế nên giờ tớ nói ra chúng đây.
Thậm chí khi cậu không trả lời, tớ sẽ biết là ai đó đã nghe được chúng, và
điều đó, chí ít, có chút ý nghĩa gì.

/Cadence

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.