CHÚNG TA LÀ NHỮNG KẺ DỐI TRÁ - Trang 17

“Tớ chỉ muốn đi khỏi đảo thôi. Thi thoảng tớ chẳng chịu đựng nổi việc ở

đây.”

Lúc ấy tôi chẳng thể tưởng tượng nổi đó là cái gì mà cậu ấy không thể

chịu đựng được, nhưng tôi nói được rồi. Chúng tôi lái ra biển với áo gió và
đồ bơi. Chút sau Gat tắt máy. Chúng tôi ngồi ăn quả hồ trăn và hít thở bầu
không khí đượm vị mặn của muối biển. Ánh mặt trời chiếu trên mặt nước.

“Bơi nào,” tôi nói.
Gat nhảy xuống và tôi theo sau, nhưng làn nước lạnh hơn nhiều so với ở

bãi biển, nó khiến chúng tôi hụt hơi. Mặt trời chui vào sau những đám mây.
Chúng tôi cười những nụ cười hoảng sợ và hét nhau rằng nhảy xuống nước
thiệt là ý tưởng ngu ngốc nhất trần đời. Chúng ta đã nghĩ gì vậy hả trời? Ai
cũng biết là ngoài khơi có cá mập. Đừng có nói về mấy con cá mập chứ,
Chúa ơi! Chúng tôi giành giựt và xô đẩy nhau, vật lộn để là đứa đầu tiên
theo lên chiếc thang treo phía sau thuyền.

Một phút sau đó, Gat ngả người ra đằng sau và để cho tôi trèo lên trước.

“Không phải là vì cậu là con gái đâu mà là vì tớ là một người tốt,” cậu nói
với tôi thế.

“Cảm ơn nhé.” tôi cứng họng.
“Nhưng khi cá mập cắn đứt chân tớ, hứa là cậu sẽ viết một bài phát biểu

về việc tớ tuyệt vời như thế nào nhé.”

“Được luôn,” tôi nói. “Gatwick Matthew Patil là một bữa ngon miệng

đấy.”

Lạnh như vầy dường như có vẻ hài hước một cách cuồng loạn. Chúng tôi

không có khăn tắm. Chúng tôi túm tụm vào nhau dưới chiếc chăn lông cừu
hai đứa tìm thấy dưới ghế ngồi, tựa đôi vai trần vào nhau. Những chiếc chân
lạnh cóng, chiếc này chồng lên chiếc kia.

“Đây chỉ là để chúng ta không bị giảm nhiệt thôi,” Gat nói. “Đừng có

nghĩ là do tớ thấy cậu xinh hay gì đấy nhé.”

“Tớ biết là cậu không thấy vậy mà.”
“Cậu đang lấn hết cái chăn đấy.”
“Xin lỗi.”
Một khoảng lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.