nhủ: Họ sẽ ở đó. Đang chờ tôi. Đang lo lắng cho tôi.
Chúng tôi sẽ cười vì tất cả đã an toàn. Chúng tôi sẽ chườm vết bỏng của
tôi trong nước đá và thấy may mắn đủ điều.
Nhưng khi tôi đến đó, tôi thấy căn nhà tối đen.
Không có ai chờ ở đó cả.
Tôi đâm bổ về Clairmont, và khi căn nhà hiện ra trong tầm mắt tôi, nó
đang bừng cháy, từ chân đến đầu. Cái tháp nhỏ bốc cháy, phòng ngủ bốc
cháy, cửa sổ tầng hầm ánh lên màu cam. Mọi thứ đều nóng bừng.
Tôi chạy đến lối vào phòng khách và đẩy cửa. Khói cuồn cuộn ùa ra. Tôi
cởi chiếc áo len đẫm xăng và quần bò ra, ho khan và nôn ọe. Tôi lao mình
xông vô và tiến vào cầu thang phòng bếp dẫn đến tầng hầm.
Bên dưới nửa đường là một bức tường lửa. Một bức tường.
Gat đã không thoát ra. Và cậu sẽ không ra.
Tôi quay người và chạy về phía Johnny và Mirren, nhưng gỗ đang bốc
cháy dưới chân tôi.
Lan can bốc cháy. Chiếc cầu thang trước mặt tôi sập xuống, bắn lửa.
Tôi loạng choạng quay lại.
Tôi không thể đi lên.
Tôi không thể cứu họ.
Không còn nơi nào
nơi nào
nơi nào
nơi nào để đi bây giờ cả
ngoài việc bước xuống.
82
TÔI NHỚ ĐIỀU NÀY như tôi đang sống khi tôi ngồi trên những bậc
thềm nhà Windemere, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào một điểm nơi Gat biến
mất vào màn đêm. Sự nhận thức những gì mình đã làm đến như một màn
khói mờ trong ngực tôi, lạnh lẽo, tối tăm, và đang lan tỏa. Nó biến tôi thành
đá lạnh. Tôi nhăn nhó và cong người. Làn khói mờ lạnh lẽo chạy dọc từ
ngực qua lưng và lên cổ tôi. Nó bắn xuyên qua đầu tôi và lan xuống xương
sống.
Lạnh quá, lạnh quá, sự ăn năn.