CHÚNG TA LÀ NHỮNG KẺ DỐI TRÁ - Trang 180

Lẽ ra tôi không nên làm ướt nhà bếp trước. Lẽ ra tôi không nên châm lửa

phòng làm việc.

Thật ngu ngốc làm sao khi làm ướt hoàn toàn đám sách như vậy. Bất kỳ

ai cũng có thể đoán được là chúng sẽ cháy thế nào.

Bất kỳ ai.
Chúng tôi lẽ ra nên canh giờ cho việc châm lửa của mình.
Tôi có lẽ đã nhất nhất kêu rằng chúng tôi sống cùng nhau.
Lẽ ra tôi đừng bao giờ nên kiểm tra nhà thuyền.
Đừng bao giờ nên chạy tới Cuddledown.
Giá như tôi có thể quay lại Clairmont nhanh hơn, có lẽ tôi đã có thể cứu

Johnny ra. Hoặc cảnh báo cho Gat trước khi tầng hầm bắt lửa. Có lẽ nhẽ ra
tôi đã có thể tìm thấy bình chữa cháy và bằng cách nào đó ngưng ngọn lửa
lại.

Có lẽ vậy, có lẽ vậy.
Giá như, giá như.
Tôi muốn rất nhiều cho chúng tôi: một cuộc sống tự do khỏi sự o ép và

định kiến. Một cuộc sống được tự do yêu và được yêu.

Và tại đây, tôi đã giết họ.
Những Kẻ dối trá của tôi, những người tôi thân yêu.
Đã giết họ. Mirren của tôi, Johnny của tôi, Gat của tôi.
Nhận thức ấy chạy dọc từ xương sống xuống vai tôi và xuyên qua những

đầu ngón tay. Biến chúng thành đá lạnh. Chúng sứt ra và đứt vỡ, những
mảnh vụn vương vãi trên thềm Windemere. Những vết nứt vỡ ra thành từng
mảnh dọc theo cánh tay tôi và qua bờ vai và lên trước cổ. Mặt tôi băng giá
và rạn nứt trong cơn rối ren của nỗi sầu khổ của mụ phù thủy. Cổ họng tôi
đóng lại. Tôi không thể cất tiếng.

Tại đây tôi băng giá, trong khi tôi đáng bị thiêu đốt.
Tôi lẽ ra nên câm nói về việc tự mình giải quyết vấn đề. Lẽ ra tôi đã có

thể giữ im lặng.

Thỏa hiệp. Trò chuyện trên điện thoại sẽ ổn thôi. Rồi chúng tôi sẽ sớm có

bằng lái. Sớm vào đại học và những căn nhà Sinclair xinh đẹp sẽ như cách
xa và không quan trọng.

Chúng tôi đáng lẽ đã có thể kiên nhẫn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.