Tôi trở nên mất tỉnh táo. Tôi loạng choạng rời khỏi bàn hay suy sụp trong
nỗi đau thầm lặng đáng hổ thẹn, hy vọng không ai trong gia đình nhận thấy.
Đặc biệt là Mẹ.
Dẫu vậy, Gat gần như luôn nhìn ra. Khi những giọt máu nhỏ giọt trên đôi
chân trần hay lan ra cuốn sách tôi đang đọc, cậu ân cần với tôi. Cậu quấn cổ
tay tôi trong miếng gạc trắng mềm mại và hỏi tôi những câu hỏi về chuyện
đã xảy ra. Cậu hỏi về Ba và bà ngoại—như thể việc nói về một điều gì đó sẽ
khiến nó trở nên tốt hơn. Như thể những vết thương cần được quan tâm chú
ý.
Thậm chí sau từng ấy năm, với gia đình chúng tôi cậu vẫn là một người
xa lạ.
KHI TÔI KHÔNG CÒN chảy máu, và khi Mirren và Johnny đi lặn hay
cãi nhau ầm ĩ với đám nhóc trong nhà, hay khi mọi người nằm dài trên
những chiếc trường kỷ coi phim trên chiếc tivi màn hình phẳng ở nhà
Clairmont, Gat và tôi lẻn đi. Chúng tôi ngồi trên chiếc lốp xe đu giữa đêm
hôm, tay chân hai đứa quấn quanh nhau, cặp môi ấm lướt trên làn da mát
lạnh vì cái lạnh của màn đêm. Vào những buổi sáng chúng tôi sẽ khúc khích
cười và trốn xuống tầng hầm nhà Clairmont, nơi những chai rượu và bách
khoa toàn thư sắp thành từng kệ. Rồi chúng tôi ở đó, hôn và kinh ngạc trước
sự tồn tại của nhau, cảm nhận sự riêng tư và may mắn. Lại có những hôm
cậu viết những mẩu giấy và để chúng cùng với những món quà nhỏ dưới
gối tôi.
Có ai đó đã từng viết rằng, một cuốn tiểu thuyết nên mang đến cho người
đọc một chuỗi những bất ngờ nho nhỏ. Tớ cũng đã nhận được điều tương tự
khi ở bên cậu một giờ.
Ngoài ra, đây là chiếc bàn chải màu xanh buộc ruy băng.
Nó bộc lộ cảm xúc của tớ một cách không thỏa đáng.
Tuyệt hơn cả sô cô la, khi được ở bên cậu tối qua.
Ngốc nghếch làm sao, tớ đã nghĩ rằng không có gì tuyệt hơn sô cô la
chứ.
Bằng động tác hình tượng và sâu sắc, tớ tặng cậu thanh Vosges mà tớ
mua khi tất cả chúng ta đến Edgartown này. Cậu có thể ăn nó, hay chỉ đơn
giản là ngồi kế nó và cảm thấy khá hơn.