CHUÔNG GIÓ QUYỂN 3 - PHI TIÊN - Trang 139

Đèn trong phòng đọc sách đã sáng, cho nên Quý Đường

Đường cũng đã tỉnh lại rồi đúng không? Cô ấy muốn đi vệ sinh

hay muốn làm gì?


Cạch một tiếng, cửa phòng đọc sách mở ra, ánh sáng trải ra

một khoảng hình quạt, cái bóng của Quý Đường Đường kéo dài

đổ xuống, có thể nhìn thấy đường nét của chiếc váy ngủ dài đến

đầu gối.


Trần Nhị Bàn liều mạng muốn cử động thân thể hoặc ngửa đầu

kêu to, nhưng hoàn toàn vô dụng, ánh sáng chớp qua chớp lại, cô

đi về phía bên này, bước tới bên cạnh ghế sa lon, có một tia sáng

trắng lóa nhanh chóng lọt vào con ngươi của anh ta, trong tay cô

ấy đang cầm một con dao, một con dao dính máu.


Đầu óc của Trần Nhị Bàn nổ oành một tiếng, giống như hồi còn

đi lính, nghe pháo binh nã pháo, lần đầu tiên quên bịt lỗ tai, cũng

quên mất phải chạy ra xa, oành một tiếng, tựa như khiến cho tất

cả dây thần kinh trong đầu đều đặt nhầm vị trí, một lúc lâu sau

mới trở lại bình thường.


Lần này cũng oành một tiếng, thậm chí còn lợi hại hơn cả lần

đó.


Keng một tiếng, Quý Đường Đường ném con dao xuống đất,

Trần Nhị Bàn hoảng sợ phát hiện ra, lần này không phải mơ, bởi vì

tiếng vang rất rõ ràng, mùi máu tươi mới, một tiếng vang này còn

làm kinh động đến Quan Tú trong phòng ngủ, bởi vì anh ta nghe

thấy tiếng trở mình của Quan Tú và tiếng xột xoạt của nệm.


Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.