Quý Đường Đường không nhìn anh, tiện tay đẩy chiếc di động
đang đặt trước bát mì cho anh: “Có tin nhắn.”
Nhạc Phong nhận lấy, mở hộp thư ra, không có tin nhắn mới,
Trần Nhị Bàn nói không sai, nhất định là Quý Đường Đường đã mở
ra trước, đối với chuyện này, Nhạc Phong có chút không vui, có
một loại cảm giác như bị dòm ngó đời tư, nhất là khi thấy tên của
người gửi: Tần Miêu.
Miêu Miêu sao lại gửi tin nhắn cho anh chứ?
Bỗng nhiên lại nghĩ đến thời điểm này hẳn là tuần trăng mật
của Miêu Miêu, trong lòng lại càng khó chịu, nửa ngày không mở
tin nhắn ra, Quý Đường Đường lại cười, ngồi phía đối diện thúc
giục anh: “Anh mở ra mà xem đi.”
Nhạc Phong nhíu mày: “Cô đã xem rồi đúng không?”
“Đúng thế.”
Cô tỏ ra như không có chuyện gì, Nhạc Phong thực sự bốc hỏa,
anh nén sự tức giận: “Đường Đường, cho dù là tin nhắn cũng là tin
nhắn riêng tư của người khác, cô không nên tự tiện mở ra.”
Quý Đường Đường nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, chợt bật
cười: “Anh tưởng tôi muốn mở lắm à?”