CHUÔNG GIÓ QUYỂN 3 - PHI TIÊN - Trang 305

Thần Côn ra ngoài mua bữa sáng, bữa sáng còn chưa mua về,

người nhà họ Tần đã tới.


Tiếp đó từng chuyện từng chuyện cứ xảy ra, Nhạc Phong day

day huyệt thái dương, cảm thấy từ lúc bị tai nạn đến nay, căn bản

y như đi đánh giặc vậy, đến giờ mới có chút thời gian thở dốc —

không biết Đường Đường đã trốn kỹ chưa, nếu cô có ý thức đó,

hẳn là biết phải đề phòng nhà họ Tần đầu tiên, hai ngày nay đừng

có mà đến bệnh viện thăm anh…


Nhưng lòng dạ vẫn không yên ổn được, cứ muốn biết cô giờ

thế nào, Nhạc Phong nghĩ, sau khi gặp lại, nhất định phải mua cho

cô ấy một cái di động, cho dù bên trong chỉ có duy nhất số của

anh thôi cũng được, ít nhất còn có thể biết được tin tức, thời buổi

hiện đại thế này mà còn mù mờ như vậy, CMN thật khiến người ta

khó chịu.


Ngồi một lúc, bụng đói kêu rầm rì, nhớ ra còn chưa ăn sáng,

bên cạnh giờ lại chẳng có ai có thể sai khiến, đành phải nhắm mắt

ấn chuông phục vụ ở đầu giường, chỉ chốc lát sau đã có một cô y

tá trẻ tuổi bước vào, khẩu trang che mất hơn nửa gương mặt,

trong ánh mắt có ý cười, tựa như hai con cá nhỏ: “Chuyện gì thế?”


Nhạc Phong khó khăn nói: “Có thể… mua hộ suất cơm được

không, sắp chết đói rồi.”


Cô y tá trẻ sưng mặt lên: “Không được, chúng tôi nhân viên y tế,

đâu phải là chân đi đưa cơm.”


Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.