CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 106

- Thì vẫn, Engywuck lắc lư cái đầu nhỏ như quả táo đáp, nhưng muốn

thế thì chúng phải thấy được tấm bùa cái đã. Mà chúng lại chẳng nhìn thấy
gì cả. Trong khi đó thì tia mắt của chúng sẽ chạm vào cháu. Ta cũng không
chắc là lũ nhân sư phục tùng Nữ-thiếu-hoàng. Có khi địa vị của chúng còn
cao hơn Nữ-thiếu-hoàng chưa biết chừng. Ta không biết, không biết. Dẫu
sao cũng đáng lo ngại lắm.

- Thế ông khuyên cháu nên làm gì? Atréju hỏi.

- Cháu sẽ phải làm như mọi người thôi, ông lùn đáp. Đó là chờ xem đôi

nhân sư quyết định thế nào - mà không biết lý do tại sao chúng lại quyết
định như thế.

Atréju trầm ngâm gật đầu.

Bà Urgl bước ra khỏi hang, kéo theo một chậu con đựng một thứ chất

lỏng bốc hơi nghi ngút, tay kia kẹp mấy bó thảo mộc khô. Bà lẩm bẩm một
mình, lại chỗ con Phúc long vẫn còn đang ngủ như chết. Bà leo lên mình
nó, thay những miếng thuốc dán. Bệnh nhân khổng lồ của bà chỉ thở một
hơi dài khoan khoái, duỗi thẳng mình chứ có vẻ không biết tí gì rằng nó
đang được điều trị.

- Lão có thể làm chút gì ích lợi hơn được không, bà nói với ông

Engywuck khi quay trở vào trong bếp, thay vì ngồi loanh quanh ở đây tán
chuyện vớ vẩn.

- Tôi làm chuyện rất có ích, ông nói chõ theo bà vợ, có khi còn ích lợi

hơn mụ đấy, nhưng chẳng đời nào mụ hiểu nổi đâu, mụ già thiển cận ạ!

Rồi ông quay qua Atréju nói tiếp:

- Mụ chỉ biết nghĩ chuyện thực tiễn thôi. Những chuyện bao quát lớn lao

thì mụ không thích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.