CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 107

Tháp đồng hồ điểm ba tiếng.

Nếu thật sự bố lưu tâm đến nó thì bây giờ là trễ nhất bố phải nhận thấy

Bastian chưa về nhà. Bố có thấy lo không? Biết đâu bố sẽ chẳng chạy đi
tìm nó. Có thể bố đã báo cảnh sát rồi ấy chứ. Và cuối cùng thì thông báo
tìm nó đã được truyền đi trên đài phát thanh rồi. Bastian thấy đau nhói chỗ
xương mỏ ác.

Nếu thế thật thì họ sẽ tìm nó ở đâu? Trong trường chăng? Có khi trên kho

chứa đồ này chưa biết chừng?

Sau khi từ nhà vệ sinh về nó đã khóa cửa chưa? Không nhớ nữa. Nó

đứng dậy kiểm tra lại. Có, cửa đã khóa và gài rồi.

Ngoài trời đã bắt đầu nhá nhem. Ánh sáng rọi qua cửa tò vò cũng đã yếu

dần tuy khó nhận thấy.

Bastian chạy quanh trong kho một lúc để hết lo. Trong lúc chạy nó khám

phá ra một mớ đồ đúng ra chẳng liên quan gì đến các học cụ trong kho này
cả. Chẳng hạn một máy quay đĩa có loa đã cũ, móp méo. Ai mà biết khi nào
và người nào đã mang cái máy này lên đây? Ở một góc phòng có dựng
nhiều bức họa với những khung mạ vàng được bào soi rất cầu kỳ. Hầu như
không còn nhận ra nổi tranh vẽ gì, trừ chỗ này chỗ kia có một gương mặt
nhợt nhạt, nghiêm nghị hiện ra mờ mờ phía sau. Có cả một giá cắm nến bảy
nhánh[2] đầy gỉ sét, trên mỗi nhánh vẫn còn cắm một mẩu nến to dính sáp
chảy dài ngoằng.

[2] Có lẽ tác giả muốn nói giá cắm nến 7 nhánh thẳng hàng như của đạo

Do Thái, tượng trưng cho 7 ngày Chúa Trời "sáng thế".

Chợt Bastian hốt hoảng vì thấy trong một xó tối có bóng người đi lại.

Nhìn lần nữa Bastian mới nhận ra một tấm gương lớn đã mờ dựng ở đó và
hình người không rõ nét kia là của chính nó. Nó xích lại gần, ngắm nghía

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.