CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 115

Trước mặt gã, cách chỉ độ hai mươi bước, nơi mới đây là đất bằng trơ

trụi mênh mông giờ là Cổng Gương Thần, to tròn như một mặt trăng thứ
hai (vì mặt trăng thật vẫn lung linh trên bầu trời cao) và rực rỡ như bằng
bạc bóng lộn. Thật khó tin rằng người ta có thể đi xuyên qua cái mặt phẳng
kim loại này, nhưng Atréju không ngần ngại một giây. Atréju dự trù, như
ông lùn Engywuck đã tả, sẽ thấy một hình ảnh gây kinh hoàng nào đó của
chính gã trong gương, nhưng - vì đã hết sạch sợ hãi - gã thấy chẳng có gì
đáng quan tâm.

Nhưng trái lại, thay vì một hình ảnh kinh hoàng Atréju lại thấy một hình

ảnh khác mà gã hoàn toàn không ngờ tới và không hiểu nổi: gã thấy một
thằng nhỏ mập tròn, mặt mũi xanh xao trạc tuổi mình đang ngồi xếp bằng
trên đống nệm, đọc một quyển sách. Nó quấn quanh người những tấm chăn
xám rách teng beng. Đôi mắt thằng nhỏ to và đượm buồn.

Atréju thấy trong ánh sáng nhá nhem phía sau nó vài con vật đứng bất

động: một con đại bàng, một con cú và một con cáo, xa hơn nữa có vật gì
lóng lánh như một bộ xương người, chứ không thật rõ.

Bastian co rúm người lại khi biết mình vừa mới đọc thấy gì. Thằng nhỏ

kia chính là nó! Mọi chi tiết đều giống hết. Quyển sách trong hai tay nó run
lên bần bật. Thế này thì quá lố! Hoàn toàn không thể nào mà trong một
quyển sách lại có những điều đúng y boong như cảnh của chính nó trong
giây phút này được! Bất cứ ai khác đọc đến đây thì cũng sẽ thấy y hệt
những điều đó thôi. Không thể là gì khác ngoài sự trùng hợp ngẫu nhiên vớ
vẩn, tuy hết sức lạ thường.

"Bastian, nó luôn mồm nói to một mình, mày đúng là điên khùng. Bình

tĩnh đi chứ!"

Nó cố nói với giọng hết sức nghiêm khắc nhưng tiếng vẫn hơi run, vì nó

không thật tin rằng đó chỉ là ngẫu nhiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.