CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 116

"Thử hình dung mà xem, nó nghĩ, nếu ở vương quốc Tưởng Tượng kia

họ thật sự biết gì đó về mày thì tuyệt biết mấy."

Nhưng nó không dám nói to.

Trên môi Atréju chỉ khẽ hé một nụ cười ngạc nhiên khi gã đi vào tấm

hình trong gương. Gã hơi lấy làm lạ sao mình thành công dễ dàng thế, trong
khi người khác lại không vượt qua nổi. Tuy vậy khi đi qua tấm hình kia gã
lại cảm thấy rùng mình như bị kiến bò. Gã không biết chuyện này đã xảy
đến với mình:

Số là khi sang được bên kia Cổng Gương Thần thì Atréju quên hết mọi

ký ức về mình, về đời mình từ trước đến nay, về mục đích chuyến đi và
những ý định của gã. Gã không còn nhớ đến cuộc đại tìm kiếm đã đưa
mình tới nơi đây, không còn biết đến cả tên mình nữa. Gã giống như một
đứa trẻ mới sinh.

Gã thấy cái Cổng Không Chìa chỉ vài bước ngay trước mặt, nhưng Atréju

không còn nhớ cổng này tên gì nữa, cũng quên luôn cả ý định đi qua cổng
để đến Đền Tiên tri phía Nam. Gã hoàn toàn không còn biết mình muốn gì,
cần gì ở đấy và vì sao đến đây. Gã thấy vui vui nên tự dưng cười, đơn giản
thế thôi.

Cái cổng đóng kín trước mặt gã nhỏ và thấp như một cái cửa bình

thường, chơ vơ trên vùng đất hoang vu, không có tường bao quanh.

Atréju ngắm nhìn. Cổng như làm bằng một thứ vật liệu óng ánh màu

đồng. Trông thì đẹp nhưng sau một lúc Atréju thấy chán. Gã đi vòng quanh
cổng rồi đứng ngắm nghía từ mặt sau, nhưng cảnh trí chẳng khác gì mặt
trước. Cửa không có nắm đấm, cũng không có lỗ khóa. Xem chừng cánh
cửa không phải để mở, vả lại mở làm gì, vì nó không dẫn tới đâu mà chỉ
đứng trơ đó thôi. Phía sau cổng chỉ là vùng đất bằng mênh mông hoàn toàn
trơ trụi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.