CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 153

Atréju thấy những kẻ như những bóng ma phía trước bắt đầu giật giật,

chân tay vặn vẹo như bị co rút, miệng há hốc như định kêu hay cười, nhưng
vẫn im phăng phắc. Và rồi - như những chiếc lá úa vàng gặp cơn gió mạnh
- họ đồng loạt ào tới, lao, lăn, nhảy vào Hư Không.

Kẻ cuối cùng trong cái đám như bóng ma này mới vừa biến mất lặng lẽ

và không dấu vết thì Atréju hốt hoảng thấy mình cũng bắt đầu bước những
bước ngắn như giật cục về phía Hư Không. Gã như bị thôi thúc bởi một đòi
hỏi mãnh liệt: cũng nhảy vào đó. Atréju cố sức trì người lại, đứng yên. Rồi
từ từ, rất từ từ, gã quay người nhích từng bước như lội ngược một dòng
sông hung hãn vô hình. Sức hút của Hư Không yếu dần và Atréju ù té chạy
ngược lại trên con đường đá gồ ghề. Bị trượt ngã nhưng gã lại gượng đứng
dậy chạy tiếp, không đắn đo suy tính xem con đường ngập trong màn
sương này sẽ đưa mình tới đâu.

Atréju mải miết chạy theo những khúc quanh vô nghĩa và chỉ dừng lại

khi từ trong màn sương hiện ra một bức tường thành cao, đen như hắc in.
Sau bức tường nhô lên mấy ngọn tháp xiêu vẹo trên bầu trời xám. Những
cánh cổng thành bằng gỗ dày mục nát dính vẹo vọ trên bản lề gỉ sét.

Atréju đi vào trong thành.

Phòng chứa đồ càng lúc càng lạnh hơn. Bastian bắt đầu rét run cả người.

Nếu bây giờ nó ngã bệnh... thì sao? Nó sẽ có thể bị viêm phổi như thằng

bạn cùng lớp Willi chẳng hạn. Nó sẽ phải chết hoàn toàn đơn độc trong
phòng chứa đồ này. Không có ai ở đây để cứu giúp nó.

Nó sẽ rất mừng nếu bây giờ bố tìm thấy và cứu nó.

Nhưng về nhà... không nó không thể về được. Thà chết!

Nó kéo hết những tấm chăn nhà binh còn lại quấn khắp người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.