CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 155

- Atréju ơi! Tiếng nó kêu rổn rảng vang dội át cả tiếng sóng gầm réo.

Atréju ơi, cậu ở đâu?

Atréju đi thơ thẩn qua những con đường lặng như tờ của một thành phố

bị bỏ hoang. Cảnh tượng ngột ngạt và đáng sợ. Mọi ngôi nhà đều có vẻ đe
dọa và đầy hiểm họa, như thể cả thành phố gồm toàn những lâu đài và nhà
cửa bị ma ám. Trên mọi đường phố, hang hẻm - cũng cong và nghiêng ngả
như mọi thứ trong vùng đất này - giăng đầy mạng nhện lớn khác thường và
từ những căn hầm và giếng cạn bốc lên mùi kinh tởm.

Mới đầu Atréju còn chạy vụt từ góc nhà này qua góc nhà kia để khỏi bị

phát giác, sau rồi gã chẳng buồn giấu giếm nữa. Những quảng trường và
đường phố vắng hoe trước mặt gã, trong các tòa nhà cũng chẳng thấy động
tĩnh gì. Atréju có vào trong vài ngôi nhà song chỉ thấy đồ lề đổ ngã, màn
cửa rách bươm, chén đĩa ly tách vỡ nát... toàn những dấu hiệu của tàn phá,
chứ chẳng thấy một người nào. Trên một cái bàn còn một bữa ăn dở, vài cái
đĩa với thứ xúp đen ngòm và vài ba mẩu bánh, có lẽ là bánh mì, dính nhơm
nhớp. Atréju ăn bánh với xúp. Thật khó nuốt nhưng gã đang đói quá. Gã
thấy trong một nghĩa nào đó thì mình dạt đến đây là quá đúng, thât quá hợp
ột kẻ không còn hy vọng gì nữa.

Bastian cảm thấy đói muốn xỉu luôn.

Có trời biết tại sao nhè ngay lúc này nó lại nghĩ tới - thật hoàn toàn

không đúng lúc - món bánh táo của cô Anna. Đó là thứ bánh táo ngon nhất
đời.

Cô Anna đến nhà nó mỗi tuần ba lần, đánh máy giúp bố và lo chuyện chợ

búa. Rồi nấu nướng, làm bánh. Cô vạm vỡ, ăn to nói lớn rất là vô tư. Bố đối
với cô rất lịch sự, còn ngoài ra bố hầu như chẳng biết là có cô trong nhà.
Hiếm khi cô làm nổi cái việc khiến cho khuôn mặt ưu tư của bố thoáng nở
nụ cười. Nhưng khi có cô thì căn hộ sáng sủa hơn được một ít.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.