CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 156

Cô Anna, tuy không chồng nhưng có một đứa con gái nhỏ tên là Christa,

nhỏ hơn Bastian ba tuổi, có mái tóc vàng rất đẹp. Hồi trước cô Anna
thường dắt bé Christa đến luôn. Christa nhút nhát lắm. Mỗi khi Bastian kể
hàng giờ những câu chuyện của nó cho cô bé thì Christa ngồi im tròn xoe
mắt lắng nghe. Cô bé phục Bastian lắm, còn nó cũng rất mến cô bé.

Nhưng cách đây một năm cô Anna gửi con gái vào một trường làng. Từ

đó nó hầu như không còn gặp cô bé nữa.

Bastian hơi giận cô Anna và những điều cô giải thích rằng làm như thế là

tốt cho Christa không thuyết phục được nó.

Nhưng còn bánh táo của cô thì không khi nào nó lại không mê được.

Nó lo lắng tự hỏi người ta có thể nhịn đói được bao lâu? Ba ngày? Hay

hai? Có khi mới sau hai mươi bốn giờ đã muốn phát điên rồi chăng?
Bastian đếm ngón tay tính xem nó đã ở đây bao lâu rồi. Đã mười tiếng
đồng hồ rồi, có khi hơn. Phải chi nó còn để dành phần bánh mì hay ít ra là
quả táo!

Trong ánh nến lập lòe trông những cặp mắt giả của lũ cáo, cú và đại bàng

khổng lồ cứ y như thật. Bóng của chúng to dần trên vách phòng chứa đồ.

Tháp chuông điểm bảy tiếng.

Atréju bước ra đường trở lại, đi dạo loanh quanh trong cái thành phố

chừng như rất lớn này. Gã tới một vùng toàn nhà thấp nhỏ đến nỗi gã đứng
đụng máng xối mái nhà luôn, một vùng khác lại toàn những lâu đài nhiều
tầng với mặt tiền trang trí toàn hình tượng: hoặc bộ xương người hoặc yêu
ma quỷ quái xấu xí nhìn chòng chọc người lữ khách đơn độc là Atréju.

Chợt gã đứng sững lại như mọc rễ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.