CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 199

nghe thấy chúng, nhưng bọn chúng đều ở bên ta trong lúc này. Ta đem theo
bốn để tháp tùng ta. Còn em, Atréju, cứ yên tâm ngủ đi.

Nghe Nữ-thiếu-hoàng nói những lời này tự dưng Atréju thấy mọi mỏi

mệt trongh cuộc đại tìm kiếm chụp xuống gã như một tấm màn sẫm màu.
Song không phải mệt rã rời vì kiệt sức mà là khao khát được ngủ một giấc
yên bình. Gã có bao điều muốn hỏi Bà-chúa-mắt-vàng-ròng-của-ước-mơ,
nhưng bây giờ thì như thể Bà đã ngăn lại mọi ước mơ trong tim gã qua lời
Bà vừa nói, trừ một ước mơ mãnh liệt: được ngủ. Mắt trĩu xuống, gã trượt
vào bóng tối trong khi còn đang ngồi chứ không cần phải nằm lăn ra.

Tháp chuông điểm mười một tiếng.

Atréju vẫn còn nghe, như từ xa xôi lắm, tiếng Nữ-thiếu-hoàng khẽ dịu

dàng ra lệnh, rồi gã cảm thấy được những cánh tay mạnh mẽ thận trọng
khiêng đi.

Gã thấy quanh mình ấm áp và tối một lúc lâu. Mãi sau gã mới nửa thức

nửa ngủ khi một chất nước tuyệt ngon chạm vào đôi môi khô, nứt nẻ của gã
rồi chảy vào họng. Gã mơ màng nhìn quanh thấy đó như là một cái hang
lớn, vách bằng vàng ròng. Gã thấy cả con Phúc long trắng đang nằm bên
cạnh. Rồi gã thấy, hay đúng hơn gã lờ mờ thấy chính giữa hang có một cái
bể đang phun, hai con rắn nằm quanh bể, một trắng một đen, ngậm đuôi
nhau...

Nhưng rồi một bàn tay vô hình vuốt mắt gã. Atréju thấy dễ chịu khôn

xiết và lại chìm vào giấc ngủ sâu không mộng mị.

Cũng lúc ấy Nữ-thiếu-hoàng rời khỏi Tháp Ngà. Bà nằm trên một cái

cáng bằng thủy tinh lót gối lụa mềm do bốn gia nhân vô hình khiêng, thành
ra trông như cái cáng tự bềnh bồng chậm chạp lướt đi.

Họ băng qua Mê cung trong vườn, hay nói đúng hơn là những gì còn sót

lại của khu vườn. Họ cứ phải đi vòng luôn, vì nhiều con đường nhỏ đã đổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.