CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 201

Trên núi này không sinh vật nào sống nổi, ngoại trừ một ít con Kỳ

Băng[1] khổng lồ - nếu người ta chịu xếp chúng vào loài sinh vật. Chúng
cử động chậm chạp không tưởng tượng nổi, đến mức chúng cần cả năm ột
bước đi duy nhất và hàng thế kỷ ột chuyến đi dạo ngắn. Thành ra hiển
nhiên là chúng chỉ có thể quan hệ với đồng loại, chứ chẳng biết tý gì về sự
hiện hữu của vương quốc Tưởng Tượng còn lại. Chúng tưởng mình là
những sinh vật duy nhất trong vũ trụ.

[1] Eisbold: một con thú "tưởng tượng" của tác giả. (Eis có nghĩa là băng

tuyết, còn bold được ghép vào cuối từ để chỉ người hay làm những chuyện
mà người bình thường ít làm). Thí dụ Trunkenbold: kẻ nghiện rượu be bét
(der Trunk: sự uống/ sự nghiện rượu).

Cho nên chúng càng sững sờ trố mắt nhìn cái chấm nhỏ li ti phía dưới

đang di chuyển trên những rìa đá không đặt chân lên nổi ở những sườn núi
dựng đứng đóng băng trơn như mỡ, trên những mép đá sắc như dao và qua
những lũng sâu, những khe núi; cái chấm nhỏ kia càng lúc càng tiến gần tới
đỉnh.

Đó chính là cái cáng bằng thủy tinh chở Nữ-thiếu-hoàng do bốn thị vệ vô

hình khiêng. Nó như lẫn vào khung cảnh chung quanh vì thủy tinh không
khác một tảng băng trong, còn áo trắng và mái tóc của Nữ-thiếu-hoàng thật
chẳng khác gì màu tuyết.

Bà đi từ đó đến nay đã lâu rồi. Đã nhiều ngày đêm bốn thị vệ của bà

khiêng cáng, đội nắng dầm mưa, dù trong đêm tối âm u hay dưới ánh trăng,
đi mãi bất cứ đâu, như bà đã ra lệnh. Bà không phân biệt giữa điều dễ chịu
đựng hay khó chịu đựng, như bà vẫn coi mọi sự trong vương quốc của bà,
tối hay sáng, đẹp hay xấu như nhau hết. Bà sẵn sàng chịu đựng mọi hiểm
nguy, vì Ông lão núi Di Sơn có thể ở bất cứ nơi nào mà cũng có thể không
ở đâu cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.