CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 200

vào Hư Không rồi.

Cuối cùng khi đã rời khỏi Mê cung, tới được rìa ngoài cùng của khu đất

bằng thì những kẻ khiêng cáng vô hình kia tạm dừng, như chờ lệnh.

Nữ-thiếu-hoàng nhỏm dậy trên gối, quay nhìn Tháp Ngà.

Rồi bà vừa nằm xuống nệm vừa nói:

- Đi tiếp! Cứ đi tiếp... đi bất kỳ đâu!

Một làn gió thổi vào mái tóc trắng như tuyết của bà khiến nó bay phất

phới ra sau cáng thủy tinh như một là cờ dài và nặng.

XII. Ông lão núi Di Sơn

Một lô lốc những khối tuyết lở đổ ầm ầm như sấm dậy trên những vách

núi nứt nẻ, những cơn bão tuyết ào ào giữa những khối đá cao ngất ngưởng
của những chóp núi phủ băng dày cộp để rồi bị chặn lại, gào rú trong các
hang động và thung lũng, rồi tiếp tục quét qua những băng hà mênh mông.
Đối với vùng này thì đây không phải là thời tiết thất thường gì cả, vì rặng
núi Định Mệnh này - đó là tên của nó - to và cao nhất trong toàn vương
quốc Tưởng Tượng với đỉnh núi khổng lồ chạm mây xanh.

Trong cái vùng băng giá vĩnh cữu này thì ngay những kẻ leo núi liều lĩnh

nhất cũng không dám bén mảng tới. Hay nói đúng hơn; có kẻ đã leo nổi,
nhưng vào cái thời xa xưa nào đó lâu lắm rồi nên chẳng còn ai biết nữa. Vì
đây là một trong nhiều điều luật không hiểu nổi của vương quốc Tưởng
Tượng: chỉ được phép chinh phục rặng núi Định Mệnh sau khi người chinh
phục trước đã bị lãng quên hoàn toàn và không còn một tấm bia đá hay sắt
nào về người đó nữa. Thành ra bất cứ ai chinh phục nổi ngọn núi này đều là
kẻ đầu tiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.