CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 227

Dẫu sao niềm vui thấy mình anh tuấn đã dần dần trở thành niềm vui đương
nhiên. Không vì thế mà nó kém vui. Bastian chỉ thấy rằng nó chưa bao giờ
không vui cả.

Điều này có một nguyên do mà Bastian sau này, mãi sau này mới biết,

còn bây giờ thì chưa. Vẻ đẹp được ban đã khiến nó quên dần rằng nó từng
mập ú với đôi chân vòng kiềng.

Nếu còn nhớ chút gì thì chắc chắn nó cũng chẳng thú vị mấy. Nhưng mà

nó quên thật. Khi không còn nhớ gì nữa thì nó thấy xưa nay nó vẫn luôn
đẹp như bây giờ. Nên nó không ước mơ được đẹp nữa. Một người xưa nay
vẫn đẹp thì mơ được đẹp nữa làm gì.

Đẹp rồi nhưng nó chưa toại nguyện. Trong lòng nó nảy sinh một ước mơ

mới. Chỉ đẹp thôi thì chưa đủ! Phải khỏe nữa, khỏe hơn mọi người, khỏe
nhất từ xưa đến nay!

Trong khi dạo bước trong vườn đêm Perelin nó thấy đói. Nó hái chỗ này

chỗ kia vài trái cây lấp lánh hình thù khác lạ rồi thận trọng nếm thử. Không
những chỉ ăn được, lại còn ngon tuyệt nữa, có thứ hơi đắng, thứ ngọt, thứ
hơi chát, nhưng tất cả đều ngon lành. Nó vừa đi vừa ăn hết trái này đến trái
khác và cảm thấy một sức lực tuyệt vời chạy trong tay chân nó.

Trong khi đó, quanh Bastian, bụi cây lóng lánh đã trở nên chằng chịt che

kín hết quang cảnh; thêm vào đó dây leo và rễ nổi lên từ trên xuống đan với
bụi cây khiến càng thêm rậm rạp. Bastian lấy sống bàn tay chặt phăng một
lối nhỏ để đi và bụi cây rẽ ra chẳng khác gì chặt bằng dao rựa hay dao
phạng. Bastian vừa đi qua thì bụi cây lại kín bưng như trước.

Nó tiếp tục đi tới nhưng bị một bức tường cây khổng lồ sít không một kẽ

hở chắn lối.

Bastian dùng hai tay vẹt hai thân cây to; nó vừa đi qua hai cây kia đã nhẹ

nhàng khép kín trở lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.