CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 240

được, vì những khối đá - hoặc lăn lóc ngổn ngang phủ cát màu hoặc nằm
trong những vòm cổng, tường, sân thượng hay cột trụ - đầy vết rạn nứt sâu
hoắm và bị xói mòn như thể từ xưa đã bị bão cát mài nhẵn mọi góc cạnh.

- Thưa cậu chủ, Bastian nghe tiếng con sư tử, đây là dinh - cũng là nấm

mồ - của tôi. Xin mời vị khách đầu tiên và duy nhất của Graógramán vào.

Mặt trời đã bớt cháy bỏng giờ to kếch xù vàng vọt nơi chân trời. Hóa ra

từ chỗ đó chạy về đây lâu hơn Bastian tưởng nhiều. Những mẩu cột hay là
những cây kim bằng đá còn sót - gọi thế nào tùy thích - đã đổ bóng thật dài.
Chẳng bao lâu nữa sẽ chiều tối.

Khi đi theo con sư tử qua một vòm cổng dẫn vào bên trong dinh của

Graógramán thì Bastian cảm giác rằng con thú bước kém mạnh bạo hơn
trước, phải nói là mệt mỏi và nặng nề.

Qua một lối đi tối tăm với nhiều cầu thang hết xuống lại lên, Bastian và

Graógramán tới một cái cửa to, cánh hình như cũng bằng đá đen. Khi
Graógramán bước tới thì cánh cửa tự động mở, rồi tự động đóng khi
Bastian đi qua.

Giờ đây cả hai đứng trong một căn phòng - một cái hang thì đúng hơn -

mênh mông, có cả trăm ngọn đèn treo soi sáng mà những ngọn lửa gợi nhớ
đến màu da sặc sỡ của Graógramán. Giữa phòng là một bệ gạch hình tròn
sặc sỡ nhiều bậc, trên đó là một khối đá đen to. Graógramán chậm chạp
quay nhìn Bastian với đôi mắt như tàn lụi tới nơi.

- Thưa cậu chủ, giờ của tôi đã điểm rồi, Graógramán nói như thì thào,

chúng ta không còn thì giờ trò chuyện nữa. Nhưng chớ lo, cứ chờ ngày đến.
Việc gì phải đến thì lần này sẽ đến. Có thể rồi cậu sẽ cho tôi biết được: vì
sao?

Rồi nó quay đầu về phía cửa nhỏ ở cuối hầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.