CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 250

- Quả có thế, thưa cậu chủ.

- Nhưng mà tôi mới đến vương quốc Tưởng Tượng từ hôm qua! Thành

ra không thể nào mới có những cái đó kể từ khi tôi đến đây được!

- Thưa cậu chủ, con sư tử thản nhiên đáp, cậu không biết rằng vương

quốc Tưởng Tượng là vương quốc của chuyện kể hay sao? Chuyện thì có
thể rất mới nhưng lại kể về thời xa xưa. Quá khứ sinh ra cùng với chuyện
kể.

- Vậy thì rừng-đêm Perelin cũng phải có từ xửa từ xưa rồi, Bastian hoang

mang hỏi.

- Từ khi cậu đặt tên cho nó, Graógramán đáp, thì nó có từ đó.

- Bạn muốn nói rằng ta đã tạo ra rừng-đêm à?

Con sư tử im lặng một lúc rồi mới đáp:

- Điều này thì chỉ Nữ-thiếu-hoàng mới cho cậu biết được thôi. Cậu nhận

được mọi thứ từ Bà.

Rồi Graógramán đứng lên.

- Tới giờ chúng ta trở về cung điện rồi, thưa cậu chủ. Mặt trời đã xế bóng

mà đường thì xa.

Chiều hôm ấy Bastian ngồi lại với Graógramán, trong khi con sư tử vẫn

lại ngồi trên tảng đá đen. Cả hai không nói gì nhiều với nhau. Bastian lấy
đồ ăn thức uống như được bàn tay ma quái nào bày sẵn trên chiếc bàn thấp
trong phòng ngủ, rồi ra ngồi ăn trên bậc thềm trước khối đá đen kia.

Khi ánh đèn treo âm u dần, lập lòe như nhịp tim đập mỗi lúc một yếu thì

Bastian đứng lên, lặng lẽ vòng hai tay ôm cổ con thú. Bờm con sư tử cứng,
trông tựa phún thạch đông đặc. Rồi lại nghe âm thanh khủng khiếp nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.