CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 403

Nhiều người kéo hoặc đẩy xe cút kít hay xe thồ chất đầy những thứ lẩm

cẩm như đèn vỡ, nệm, chén đĩa, quần áo cũ và những món rẻ tiền. Lại có
những người khác địu những món tương tự trong những kiện to tướng trên
lưng.

Càng vào sâu trong thành phố, Bastian càng thấy người ta đi lại chen

chúc hơn. Nhưng có vẻ như không ai biết rõ phải đi đâu. Chẳng hạn
Bastian quan sát một gã khó nhọc kéo chiếc xe cút kít đi hướng này, lát sau
đã thấy gã kéo về hướng ngược lại, để rồi chỉ một lúc sau lại kéo sang
hướng khác. Nhưng ai nấy đều rất hối hả.

Bastian quyết định hỏi thăm một người trong số đó.

- Thành phố này tên gì?

Người nọ buông xe cút kít, đứng thẳng lên, xoa trán một lúc như nghĩ

ngợi lung lắm, rồi đi thẳng, bỏ xe lại, như đã quên béng. Chỉ vài phút sau
có một bà đến túm càng xe, kéo đi đâu đó một cách khó nhọc. Bastian hỏi
mụ ba cái món rẻ tiền đó có phải của mụ không thì mụ đứng ngẫm nghĩ
miên man rồi lại đi tiếp.

Bastian thử thêm vài lần nữa, nhưng hỏi câu nào cũng đều không được

trả lời.

- Đừng hỏi họ vô ích, bất chợt nó nghe được tiếng cười khúc khích, họ

không trả lời gì cậu được đâu. Có thể gọi họ là "những kẻ không nói gì"
được đấy.

Bastian quay nhìn về phía tiếng nói: một con khỉ nhỏ lông xám đang ngồi

trên bờ tường nhô ra (vốn là phần dưới - nay lộn ngược thành phần trên -
một cái "chái"). Con vật đội chiếc mão tiến sĩ[3] có chòm tua đung đưa,
hình như nó đang lo lắng đếm gì đó ở các ngón chân. Rồi nó nhăn mặt cười
với Bastian và nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.