CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 406

- Ôi, thời nào cũng có người không tìm ra đường về thế giới của họ,

Argax giải thích. Mới đầu thì họ không muốn về, còn bây giờ - cứ tạm gọi
là - họ không về được nữa.

Bastian nhìn theo một bé gái đang ráng sức đẩy một chiếc xe chở búp bê,

bánh xe hình vuông.

- Sao lại không thể? Nó hỏi.

- Họ phải muốn về cái đã. Đằng này họ chẳng muốn gì nữa cả. Họ đã

vung vít điều ước cuối cùng vào một chuyện gì khác mất rồi.

- Điều ước cuối cùng ư? Bastian mấp máy đôi môi không còn hạt máu.

Chẳng lẽ không thể ước hoài như người ta muốn sao?

Argax lại cười khúc khích. Nó gỡ tấm khăn đóng trên đầu Bastian để bắt

chấy.

- Đừng! Bastian kêu lên, cố đẩy con khỉ nhưng Argax bám cứng lấy nó,

cười khè khè thích thú.

- Đâu có được! Đâu có được! Nó luôn miệng chí chóe. Anh chỉ có thể

ước mơ khi nào vẫn còn nhớ tới thế giới của anh. Mà bọn người này đã
phung phí hết ký ức của họ rồi. Thành ra họ không già đi. Cậu cứ nhìn họ
mà xem! Cậu có thể tin nổi rằng một số kẻ trong bọn họ đã ở đây cả nghìn
năm, thậm chí lâu hơn nữa không? Vậy mà trông họ vẫn sẽ mãi như thế này
đấy.Với họ thì chẳng còn gì thay đổi nữa cả, vì chính họ không thay đổi
được nữa.

Bastian nhìn một người đang bôi kem cạo râu lên tấm gương rồi bắt đầu

cạo râu cho tấm gương đó. Thoạt tiên nó thấy khôi hài nhưng rồi lưng nó
nổi gai ốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.