CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 427

người đàn bà đang ngồi ở bàn, trông hao hao giống một quả táo, má đỏ
ửng, tròn quay, khỏe mạnh và tươi tắn làm sao.

Vừa thấy bà, Bastian quá ư xúc động, chỉ muốn dang rộng hai tay, chạy

ào lại gọi: "Mẹ! Mẹ!" Nhưng nó kịp nén lòng. Mẹ nó đã mất rồi, chắc chắn
không có mặt tại vương quốc Tưởng Tượng này được. Bà đây tuy cũng có
nụ cười dễ thương và đôi mắt nhìn gây tin cậy y như mẹ nó vậy, nhưng
cùng lắm thì bà giống mẹ nó như thể chị em giống nhau thôi. Mẹ nó thon
thả, còn bà đây to lớn bệ vệ. Bà đội cái mũ rộng vành, gắn đầy hoa và trái
cây, áo quần bà là loại vải vóc hoa hòe sặc sỡ. Nhìn một lúc Bastian mới
thấy rằng thật ra y phục của bà cũng toàn bằng lá cây và hoa quả.

Nhìn bà, lòng Bastian tràn ngập một cảm giác đã từ lâu nó không còn

được biết. Nó không nhớ đã từng có được cảm giác này lúc nào và ở đâu,
chỉ biết rằng thỉnh thoảng hồi nó rất nhỏ thôi.

- Ngồi vào bàn đi, bé con xinh xắn của ta! Bà mời mọc, tay chỉ vào một

chiếc ghế, chắc chắn là cháu đói lắm rồi, cứ ăn đi đã!

- Cháu xin lỗi, Bastian đáp, chắc bà đang chờ khách. Còn cháu chỉ tình

cờ ghé qua thôi.

- Thật vậy ư? Bà mỉm cười hỏi. Không sao mà. Tuy vậy cháu vẫn ăn

uống được tự nhiên, phải không nào? Trong khi đó ta sẽ kể cháu nghe một
câu chuyện. Ăn đi, đừng để ta phải mời lâu nữa!

Bastian cởi chiếc áo khoác đen, treo vào ghế rồi ngồi xuống rụt rè cầm

lấy một quả. Trước khi cắn, nó hỏi:

- Thế còn bà? Bà không ăn ư? Hay bà không thích trái cây?

Bà vui vẻ cười to khiến Bastian không hiểu vì sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.