CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 451

hầm ngang, ngóc ngách, đôi khi cả những hang rộng - nó nhận thấy qua
tiếng bước chân dội khe khẽ. Nhiều lần Bastian va phải những mô đá lồi ra
hay những gióng đỡ hầm đau điếng người nhưng Yor không thèm để ý tới.

Ngày hôm ấy và cả mấy ngày sau người thợ mỏ chỉ lặng lẽ nắm tay

Bastian hướng dẫn nghệ thuật tách và gượng nhẹ nhấc những phiến thạch
cao tuyết hoa mịn và mỏng dính. Cho việc này có những công cụ như
những cái bay bằng gỗ hay sừng, nhưng nó không hề được thấy tận mắt vì
xong ngày làm việc phải để chúng tại chỗ.

Dần dần nó học được cách thích nghi với bóng tối dưới hầm. Nó nhận ra

ngóc ngách và đường hầm với một giác quan mới mà không giải thích
được. Rồi một ngày kia Yor bảo Bastian, không phải bằng lời mà chỉ sờ tay
nó, từ nay trở đi một mình làm việc trong một đường hầm ngang thấp tè,
chỉ có thể bò vào thôi. Bastian vâng lời. Trong đó thật chật chội, còn trên
đầu nó là cả một núi đá nguyên sinh.

Cuộn tròn như một thai nhi trong bụng mẹ, Bastian nằm trong đáy sâu tối

đen của nền móng vương quốc Tưởng Tượng, kiên nhẫn cào để tìm một
giấc mơ đã mất, tìm một tấm hình có thể dẫn nó tới được nguồn "Nước
trường sinh".

Vì không nhìn thấy gì cả trong bóng tối triền miên trong lòng đất, nên nó

không thể chọn lựa gì được. Nó chỉ hy vọng do ngẫu nhiên hay số phận
động lòng thương xót mà một lúc nào đó tìm được cái cần tìm. Chiều chiều,
khi ánh nắng đã tàn, nó mang lên trên những thứ đã tách ra được dưới hầm
Minroud. Và chiều nào cũng đều là công cốc cả. Nhưng Bastian không than
vãn, không tức giận. Nó cũng đã hết tủi thân tủi phận. Nó trở nên kiên nhẫn
và trầm lặng. Tuy nó sức lực vô biên nhưng nhiều khi cũng thấy mệt bã
người.

Thật khó nói được công việc cực nhọc này kéo dài bao lâu, vì không thể

tính bằng ngày bằng tháng. Chỉ biết một chiều kia Bastian mang lên một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.