CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 51

hâm mộ trâu đỏ màu huyết dụ nên cho rằng chỉ những ai sẵn sàng chịu bị
chúng húc chết mới được quyền săn chúng.

Tin về bệnh tật của Nữ-thiếu-hoàng và tai họa đang đe dọa toàn vương

quốc Tưởng Tượng chưa truyền tới đất nước này. Lâu lắm rồi không có
khách lữ hành nào ghé vào lều trại của Người-da-xanh. Bấy giờ cỏ căng
nhựa hơn bao giờ hết; ngày sáng, đêm đầy trăng sao. Mọi sự có vẻ như đều
tốt lành cả.

Nhưng một ngày nọ một lão Người-ngựa-đen tóc bạc phơ đến khu lều

trại. Mồ hôi nhỏ giọt từ bộ lông, trông lão có vẻ kiệt sức, khuôn mặt râu ria
hom hem. Lão đội một cái mũ kỳ dị đan bằng cói, cổ đeo dây chuyền gắn
một tấm bùa lớn bằng vàng. Đó chính là lão Cairon.

Lão đứng giữa khu đất trống, chung quanh là các ngôi lều dựng theo

vòng tròn, cứ thế xích dần ra ngoài. Đó là nơi các bô lão họp bàn, cũng là
nơi vào ngày hội mọi người nhảy múa, ca hát những bài hát cổ xưa. Lão
đứng chờ và nhìn quanh, nhưng chỉ thấy toàn ông già bà cả, trẻ con chen
lấn quanh lão, tò mò nhìn lão chòng chọc. Lão sốt ruột giậm chân ngựa.

- Các nhà săn bắn nam nữ đâu cả rồi? Lão phì phò, bỏ mũ rồi lau trán.

Một bà tóc bạc bồng một đứa bé trên tay đáp:

- Họ đi săn cả rồi. Ba bốn ngày nữa mới về.

- Atréju cùng đi với họ à? Lão Người-ngựa hỏi.

- Phải, người lạ ạ, nhưng làm sao ông biết y?

- Ta nào có biết y. Đi gọi y về đây cho ta!

- Này người lạ, một ông lão chống gậy đáp, y không thích đến đâu, vì

hôm nay là ngày săn bắn[5]của y, bắt đầu lúc mặt trời lặn. Ông biết như thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.