CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 55

Nhưng bây giờ thì... ước gì ta đã không tới được nơi đây! Ta già quá rồi,
sức đã kiệt rồi. Làm ơn cho ta xin ngụm nước!

Atréju chạy đi múc một bình nước suối tươi mát. Lão Người-ngựa uống

từng ngụm lớn, rồi lão chùi râu nói với vẻ bình tĩnh hơn:

- A, cám ơn, đã khát quá! Giờ thì ta khỏe hơn rồi. Atréju nghe này, cậu

không cần phải nhận nhiệm vụ này. Nữ-thiếu-hoàng để tùy ý cậu, chứ bà
không ra lệnh cho cậu. Ta sẽ tâu lên bà để bà tìm người khác. Bà không thể
biết được rằng cậu là một thiếu niên. Bà đã nhầm cậu với người khác, nhất
định là thế.

- Nhiệm vụ gì vậy? Atréju muốn biết.

- Tìm thuốc chữa cho Nữ-thiếu-hoàng, lão Người-ngựa đáp, để cứu

vương quốc Tưởng Tượng.

- Bà bị bệnh ư? Atréju ngạc nhiên hỏi.

Cairon bèn kể lể về bệnh tình của Nữ-thiếu-hoàng và về điều mà những

người đưa tin từ mọi miền thuộc vương quốc Tưởng Tượng đã thông báo.
Atréju luôn miệng hỏi còn lão Người-ngựa cố giải đáp, thành một buổi trò
chuyện thâu đêm. Atréju càng biết rõ về mức độ tai ương giáng xuống
vương quốc Tưởng Tượng thì nét kinh hoàng càng lộ rõ trên gương mặt
vốn khép kín của gã.

- Thế mà tôi tuyệt chẳng biết gì cả, gã mấp máy đôi môi xám nhợt.

Cairon đưa cặp mắt đầy nghiêm trọng và lo âu dưới hàng lông mày bạc

trắng nhìn gã thiếu niên.

- Giờ thì cậu biết sự thể như thế nào rồi, cho nên chắc cậu hiểu vì sao ta

mất bình tĩnh khi thấy cậu. Nhưng quả thật Nữ-thiếu-hoàng đã nói tên cậu.
"Hãy đi tìm cho ra Atréju!" bà bảo ta. "Ta đặt hết tin tưởng vào y. Hãy hỏi y

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.