CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 74

xoay vần. Có thành thì có hoại, có sinh thì có tử. Mọi sự cân bằng lẫn nhau,
thiện và ác, khờ dại và sáng suốt, đẹp và xấu. Tất cả đều trống rỗng. Chẳng
có gì là thật. Chẳng có gì quan trọng.

Atréju không biết trả lời sao. Đôi mắt tối đen khổng lồ và vô hồn của bà

cố Morla làm tê liệt mọi ý nghĩ của gã. Một lúc sau gã lại nghe mụ nói:

- Nhỏ ạ, cháu còn trẻ. Bọn ta già rồi. Khi nào cháu già như bọn ta thì

cháu sẽ thấy chẳng có gì khác hơn sự phiền muộn. Cháu nghĩ mà xem. Tại
sao chúng ta - cháu, ta, Nữ-thiếu-hoàng, tất cả, tất cả - lại không chết? Tất
cả chỉ là giả, chỉ là một trò chơi trong cõi Hư Không. Như nhau cả thôi.
Cháu đi đi, để bọn ta yên.

Atréju hết sức chống lại sự tê liệt gây ra từ đôi mắt mụ.

- Cụ biết nhiều thế, gã nói, thì cụ cũng phải biết tật bệnh của Nữ-thiếu-

hoàng do đâu mà ra và có thuốc chữa không chứ?

- Bọn ta biết chứ, mụ nhỉ, bọn ta biết chứ, mụ Morla phì phò, nhưng có

cứu được Nữ-thiếu-hoàng không thì cũng vậy thôi. Bởi vậy bọn ta nói ra
làm gì?

- Nếu cụ thật không quan tâm, Atréju khẩn khoản, thì cụ cho cháu biết có

sao đâu.

- Bọn ta nói được chứ, mụ nhỉ?, Morla lúng búng, nhưng bọn ta không

thích.

- Vậy là, Atréju kêu to, không phải cụ không thật sự quan tâm! Vậy là cụ

không tin chính điều mình nói!

Yên lặng một lúc lâu rồi Atréju nghe có tiếng ợ ùng ục. Nhất định đó

phải là một kiểu cười, nếu như bà cố Morla còn biết cười là gì. Rồi mụ đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.